Editor: May
”Nhưng là....” Người hầu chần chờ.
Lần này, Thẩm Chanh không nói thêm lời nào.
Cô có chút mệt mỏi ngưỡng dựa vào trên ghế sofa, nhắm mắt lại.
Lúc này người hầu mới thở phào nhẹ nhõm, chuyển nhẹ chân nhẹ tay lui ra ngoài.
Rất nhanh, lại có một nữ hầu khác mang tới một tấm chăn mỏng, cẩn thận trùm lên trên người Thẩm Chanh.
Một giấc này của cô, ngủ rất sâu, thậm chí quên luôn chuyện muốn đi sân bay đón Diệp Tử.
Chín giờ tối, chuyến bay thành Giang đi thành Đô hạ cánh.
Sau khi Tần Cận và Diệp Tử xuống máy bay, liền mở ra điện thoại gọi điện thoại cho Thẩm Chanh, nhưng gọi liên tiếp hai cuộc đều không ai nghe máy.
Thấy Diệp Tử có chút thất vọng, Tần Cận liền bấm số điện thoại của Thi Vực.
Nhưng kết quả vẫn giống nhau, không phải đường dây bận, chính là tiếng bíp bíp, tóm lại chính là không gọi được.
Bỏ điện thoại di động về trong túi quần, Tần Cận đưa tay kéo Diệp Tử qua, “Sao, không vui?”
Diệp Tử lắc lắc đầu, “Không có....”
Giọng nói hơi mất mát, vẫn đã bán đứng cảm nghĩ nhỏ của cô.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Tần Cận bật cười, tác phong không đúng đắn lại liều lĩnh: “Sao lúc chúng ta tách ra, không thấy em nhớ anh như vậy?”
Diệp Tử ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói rất thấp: “Không giống nhau.”
Tần Cận cười: “Không giống ở điểm nào?”
”Mỹ nhân là mỹ nhân, anh là anh.”
”Nhưng anh cũng là một mỹ nam chính hiệu.” Tần Cận nói xong, cúi đầu cọ cọ trên trán cô, “Thích không?”
Diệp Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278041/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.