Editor: May
Anh cười lưu manh, nắm cằm của cô để sát vào hôn xuống, sau đó rời đi, hỏi cô: “Có mệt hay không?”
Thẩm Chanh lấy tay vòng lên cổ của anh, khẽ gật đầu.
”Ừ, mệt thì trở về phòng ngủ.”
Thi Vực nói xong, trực tiếp bồng cô lên, đứng dậy bước đi ra phòng sách.
Gió đêm thổi qua, cuốn rèm cửa sổ hoa văn tối màu lên.
Hai người lớn trên giường, ôm nhau thật chặt, gắn bó không rời.
Đến ngày đi làm, Thẩm Chanh phải tỉnh sớm hơn bình thường một chút.
Cô mở mắt ra, nhưng Thi Vực bên cạnh đã không thấy bóng dáng nữa.
Nằm nửa phút, liền xuống giường.
Cô đứng ở trước tủ quần áo do dự rất lâu, chọn từ một trong đám tây trang ra một bộ phong cách đặc biệt.
Sau khi mặc vào, bụng không có cảm giác bó chặt chút nào, vừa vặn che ở bụng không rõ ràng.
Cô sinh ra đã giống như một cái giá áo, không chọn quần áo.
Cho dù mặc tây trang lên người, cũng ngăn không được xinh đẹp của cô, còn khiến cho cô có thêm vài phần mỹ cảm thành thục.
Vừa bước vào công ty, Thẩm Chanh liền cảm giác rõ ràng được ánh mắt người bên cạnh đều cố ý vô ý rơi lên trên người của cô.
Nóng hừng hực, giống như muốn làm cô bị thương.
Nhưng cô chẳng muốn quay đầu lại nhìn, chỉ lầm lủi bước nhanh đi về phía trước, giống như là một con chim cao ngạo lại xinh đẹp.
Một đám nhân viên nam sau lưng rướn cao cổ, nhìn chằm chằm cô.
”Ây da, mau nhìn, mỹ nữ đó chính là thí sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278024/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.