Chương trước
Chương sau
Editor: May
Một lát sau, cô đột nhiên quay đầu: “Em muốn đi công ty anh làm việc.”
Lúc cô quay đầu, môi vừa vặn lướt qua khóe môi Thi Vực, xúc cảm giống như lông chim.
Giọng điệu Thi Vực chân thật đáng tin: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Thẩm Chanh ôm cổ của anh lắc lắc: “Anh nhìn em đi, ngày ngày đợi ở trong nhà rất nhàm chán.”
Thi Vực nhìn cô một cái, lạnh giọng nói: “Nhàm chán liền đi dạo phố tiêu khiển, muốn mua gì thì mua.”
“....”
Thật sự là tài đại khí thô!
Sáng ngày hôm sau, lúc Thẩm Chanh ở ăn sáng nghe được Thi Vực căn dặn người giúp việc: “Gọi điện thoại cho phu nhân, hỏi phu nhân có thời gian hay không, đi dạo phố với thiếu phu nhân.”
Thẩm Chanh sửng sốt, cô nói muốn đi dạo phố khi nào?
Lúc Ôn Uyển nhận được điện thoại, đang trong nhà trồng cây, nghe được người giúp việc truyền lời, lập tức buông công việc trong tay xuống.
Thay đổi một bộ quần áo, liền căn dặn tài xế đưa cô đi biệt thự.
Vốn Thẩm Chanh không muốn đi, nhưng Ôn Uyển cố ý muốn dẫn cô đi dạo chơi, cô cũng không tiện cự tuyệt, liền đáp ứng.
Thi Vực căn dặn người giúp việc chuẩn bị xe cho hai người, Ôn Uyển nói: “Không cần, ngồi xe của mẹ là được.”
Thi Vực gật gật đầu, móc một tầm thẻ vàng ra đưa cho Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh lại không có chút khách sáo, đưa tay liền nhận lấy, sau đó cùng đi ra cửa với Ôn Uyển.
Hai người cùng ngồi trên ghế sau của Rolls-Royce, Ôn Uyển dặn dò tài xế: “Đi cao ốc thương mại quốc tế.”
Tài xế xe nhẹ đường quen chạy đến nơi, sau đó hẹn mấy giờ tới đón, liền quay trở về theo đường cũ.
Cao ốc thương mại quốc tế gần như là trung tâm thương mại chuyên dụng cho giới quý tộc, nhìn thấy trong này đều là con cưng các giới, có đứng đầu giới thương nghiệp, có quan viên chính phủ, nhìn thấy trong này một vài người mẫu minh tinh là chuyện thường xảy ra.
Hai người vào cao ốc, Ôn Uyển hiển nhiên là thường hay tiêu tiền trong này, sau khi vào thang máy nhấn tầng 12.
Thẩm Chanh nhìn chằm chằm phong cảnh bên ngoài thang máy, không nhấc nổi tinh thần, trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện muốn đi làm.
Mặc dù là thuận miệng nói, nhưng suy nghĩ một chút, cũng không phải là không thể được.
Đi Đế Cảnh làm việc, cô có thể thường xem chút văn kiện thay anh, cũng tránh để cho mỗi ngày anh đều chịu đựng đến đêm khuya.
Lúc Ôn Uyển biết Thẩm Chanh và Thi Vực về thành Đô không mang nhiều đồ, vì vậy dẫn cô đi tiệm trang phục nữ lựa chọn một hồi lâu.
Trong lúc đó, bà tự mình chọn lựa giúp Thẩm Chanh, còn thỉnh thoảng lấy ra một kiện khoa tay múa chân ở trên người cô, muốn cô đi thử mặc.
Thẩm Chanh vẫn luôn không quá xem trọng phương diện mặc quần áo này, dù là sau khi mang thai cũng như vậy.
Ôn Uyển chọn cho cô một cái váy dài đơn giản và thanh lịch, cô cười cười, vẫn nhận quần áo đi phòng thử áo.
”Chị Ôn, chị đã lâu không tới xem rồi.”
Bà chủ nhìn thấy Ôn Uyển, liền cười ra đón.
Bộ dáng giống như quan hệ rất tốt, xem ra Ôn Uyển là khách quen nơi này.
Ôn Uyển cười: “Gần đây đang bận vài chuyện. Nhưng mà, vừa rảnh rỗi liền tới đây ngay.”
”Chúng ta cũng mong chờ bà tới đấy.... Đúng rồi, cô gái đi cùng bà là ai? Xinh đẹp quá nha!” Bà chủ hạ giọng, “Giới thiệu cho con trai nhà tôi, như thế nào?”
Bà chủ này cũng là nữ cường nhân, dưới cờ kinh doanh các loại sản nghiệp, duy nhất không đủ chính là con trai của mình đã sắp ba mươi tuổi nhưng vẫn còn phóng đãng không kiềm chế được, lưu luyến trong bụi hoa, khiến bà vỡ nát trái tim.
Ôn Uyển cười hào phóng nói: “Bà ấy, đó chính là người trên đầu quả tim của con tôi.”
Bà chủ “À” một tiếng, tự biết nói lỡ: “Bà xem miệng của tôi này, nói quá mức rồi.”
Ôn Uyển cũng không phải quá để ý, cười cười liền không nói thêm gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.