Editor: May
Thẩm Chanh nghe câu được câu không.
Thật ra phía dưới ngoại trừ những người muốn cầu cạnh Thi Diệu Quang, hy vọng ông ta giúp đỡ công việc, người nghiêm túc nghe cũng không có bao nhiêu.
Tất cả mọi người tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm với nhau, trong đó có mấy danh viện thiên kim tụ lại nghị luận.
”Nghe nói, người phụ nữ kia là Tiểu Tam leo lên?”
”Đúng vậy, bà ta vốn chỉ là một thư ký.”
”Ha ha, đầu năm nay thực sự chỉ cần là phụ nữ liền có thể dỗ dành đàn ông lên giường.”
”Một hàng hạ tiện mà thôi, tính là thứ gì? Nếu không phải bác Thi giao thiệp rộng, ai sẽ quan tâm bà ta?”
Trong đó có một thiên kim có giọng điệu bất mãn: “Dễ dàng bị hồ ly tinh quyến rũ như vậy, tên đàn ông đó cũng không phải là người tốt lành gì.”
Bên cạnh có một cô gái đi cùng với cô ta, vội vàng kéo ống tay áo của cô ta một cái: “Không nên nói lung tung.”
Lại nói phần lớn mọi người bên này đều là người của Thi Diệu Quang, có bạn bè trên thương nghiệp, cũng có cấp dưới trong công việc.
Tuy rằng Thi Diệu Quang phạm sai lầm ở chuyện này, nhưng những người này chỉ có lui tới trong công việc, không có người nào quan tâm chuyện nhà của ông ta, đều bo bo giữ mình không đi qua hỏi, cũng sẽ không phê bình.
Ngược lại nếu như nói ông ta không tốt, bị người có tâm nghe được, nói không chừng sẽ gặp rắc.
Người nọ bĩu môi, ngược lại thật sự không lên tiếng nữa.
Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278009/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.