Thẩm Chanh cắn chiếc đũa, thấy vẻ mặt lạnh lùng của người nào đó trước mặt, không khỏi nở nụ cười.
”Muốn ở riêng với một mình tôi thì cứ nói thẳng đi!”
Thi Vực: “....”
”Anh không để cho người khác đến nhà của chúng ta ăn cơm, không phải cũng là bởi vì điểm ấy sao?”
“....”
Thi Vực đột nhiên nheo mắt lại, “Nhà của chúng ta?”
Thẩm Chanh nghe tiếng, đột nhiên liền không vui, sau đó nói: “À! Nói sai rồi, là nhà của anh!”
Cô cố ý nhấn chữ nhà cực kỳ nặng.
Nhìn thấy cô như vậy, Thi Vực lại đột nhiên giương môi cười, “Bữa cơm này có thể ăn.”
Thẩm Chanh: “....”
”Bởi vì đây là nhà của chúng ta.”
Thẩm Chanh: “....”
Thi Vực hiển nhiên là bởi vì một câu nhà của chúng ta kia mà tâm tình rất tốt, vì vậy gọi cuộc điện thoại cho Tần Cận, căn dặn người làmchuẩn bị bữa tối.
Sau khi thông báo xong, trực tiếp xoay ngang bế Thẩm Chanh lên, ôm cô đi lên lầu.
Thẩm Chanh nghi hoặc: “Làm gì?”
”Ngủ.”
”Lúc này mới giữa trưa.”
”Ngủ trưa.”
”Trước kia anh đều không ngủ trưa....”
”Hôm nay ngủ.”
“....”
Mà bên kia, nhà họ Tần.
Diệp Tử đang ở trong phòng ăn ăn bữa sáng, ăn ăn, lại nhớ tới câu “Ba tháng sau lên giường” kia.
Vì vậy, liền đỏ mặt.
Tần Cận tiến vào từ bên ngoài, thấy cô đang ngẩn người, liền đi quatrộm hương ở môi cô, sau đó dùng ngón tay lau khóe miệng dính vào chútsữa tươi của cô.
Diệp Tử định thần lại, mặt càng thêm hồng rồi.
”Em, trên bờ môi cuar em có cái gì sao....”
Cô lung tung lau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277998/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.