Lần này, Thẩm Mộc bị an bày đến biệt thự trên núi.
Thi Vực phái người phụ trách bảo vệ, cùng với an bài bác sĩ khám cho cậu ấy mỗi ngày.
Lúc giữa trưa ngày hôm sau, Thi Vực tự mình lái xe mang Thẩm Chanh trở về biệt thự trên núi.
Người giúp việc dẫn hai người lên lầu, dừng lại ở bên ngoài phòngkhách, nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, em vợ thiếu gia đang ở bêntrong.”
Thi Vực ừ một tiếng, ý bảo người giúp việc lui ra.
Anh muốn cho Thẩm Chanh và Thẩm Mộc ở riêng một lát, cho nên cũng không có ý định quấy rầy: “Anh đi phòng sách.”
Đang lúc anh muốn đi, Thẩm Chanh đột nhiên ôm lấy anh từ phía sau.
Cô cảm động vì săn sóc không để lại dấu vết của anh, ôm thật chặt eocủa anh, tham luyến nhiệt độ của anh thêm một lát, mới xoay người nhẹnhàng mở cửa đi vào.
Trong phòng, Thẩm Mộc vẫn nằm lẳng lặng ở trên giường, không nói chuyện, cũng sẽ không cười.
Có thể là do bác sĩ đã làm điều dưỡng sâu tầng thay anh, nên sắc mặt của anh nhìn có vẻ rất không tồi.
Thẩm Chanh ngồi xuống ở bên cạnh, nhìn anh một hồi lâu, mới vươn tay sờ lên mặt của anh.
Mặt của anh có chút thấp hơn nhiệt độ người bình thường, hiển nhiên là bởi vì vẫn luôn không nhúc nhích.
Thẩm Chanh nhếch nhếch môi, “Em ngủ một giấc này thật là sâu.”
”Có biết không, mấy ngày hôm trước em bị người bắt cóc đấy.”
”Anh rể em vì chị, liều mạng muốn cứu em trở về.”
”Nói cho em biết một bí mật.”
”Chị, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277996/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.