Chương trước
Chương sau
Được rồi?
Mạc Cẩn quăng ánh mắt tìm tòi về phía bác sĩ Phùng, nhận được gật đầu khẳng định của ông ta.
Vì vậy Mạc Cẩn trấn an Thẩm Chanh nói: “Không cần bắt mạch, em ở đây, tôi phân phó người mang cơm tới.”
Sau đó, hai người lui ra khỏi phòng của Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh duy trì tư thế trước đó, động cũng không động, lần đầu tiên trong lòng dâng lên một chút cảm giác vô lực.
Cô biết nếu như vừa rồi Mạc Cẩn thật sự dùng nhiều người tới áp chếcô, bắt buộc cô, vậy ngoại trừ chết thì cô không còn cách nào khác.
Thẩm Chanh bóp chặt mảnh sứ vỡ trong tay, lòng bàn tay thả lỏng rồi siết chặt.
Tối hôm qua cô cố ý đập nát một cái chén trong lúc ăn cơm, bọn ngườilàm đều vội vàng hấp tấp thu dọn đồ đạc, cũng không có phát hiện cô léngiấu một khối mảnh sứ vỡ ở trong lòng bàn tay.
Mà cũng bắt đầu từ tối hôm qua, tất cả bộ đồ ăn cô dùng đều bị đổi thành loại làm bằng bạc.
Cô sẽ chờ anh tới cứu, nhưng nếu như không đợi được....
Thẩm Chanh chậm rãi khép mắt lại, trừ phi chính cô đồng ý, hoặc là cô chết, nếu không, ai cũng đừng nghĩ đụng đến con của cô!
Sau khi bác sĩ Phùng đóng cửa phòng, liền cùng đi phòng sách với Mạc Cẩn.
Mạc Cẩn đưa lưng về phía giá sách, hai tay chắp sau lưng: “Như thế nào?”
Anh không có nói rõ, nhưng bác sĩ Phùng biết anh ám chỉ cái gì.
”Tôi quan sát sắc mặt, giọng nói cùng với thân thể của Thẩm tiểu thư, trước mắt xem ra, thân thể của cô ấy rất khỏe mạnh, có thể tiếp nhậnphẫu thuật bất cứ lúc nào.”
”Được.” Mạc Cẩn chỉ nói một chữ.
Sau khi biết tình huống cho phép, trong lòng của anh buông lỏng,nhưng nghĩ đến làm như vậy có thể khiến Thẩm Chanh hận anh, lông mày anh liền không tự chủ nhíu chặt lại.
Thôi, hận thì hận đi, anh thật sự không nhịn được muốn giữ cô ở bên người....
Dù chỉ chiếm được người của cô, không chiếm được lòng của cô, anh cũng không quan tâm.
Lúc đầu khi anh biết sự tồn tại của Thẩm Chanh, là nhờ một cán bộ cấp dưới.
Lúc ấy vợ của anh chết vì bệnh, cả người anh đều đắm chìm ở trong bithương thật sâu, cán bộ đó vì muốn lấy lòng anh, liền sai người đưa tưliệu Thẩm Chanh lên.
Lúc ấy, Mạc Cẩn vừa nhìn thấy ảnh chụp Thẩm Chanh, tay liền sợ hãi run lên, tư liệu rơi đầy đất.
Người trên tấm ảnh, hàng mi nét mày thật sự có bảy phần tương tự với vợ của anh.
Anh như là thấy được hy vọng, phái đi rất nhiều người tìm hiểu tin tức của Thẩm Chanh, điều tra thân thế của cô.
Cuối cùng xác định cô và vợ của mình không có liên hệ máu mủ gì, mớirốt cục tin tưởng trên thế giới xác thực có loại trùng hợp này.
Hai người không có quan hệ gì, lại có thể giống nhau như thế.
Anh bắt đầu thỉnh thoảng tìm người giám thị Thẩm Chanh, báo cáo nhất cử nhất động của cô.
Vừa mới bắt đầu tần suất không cao, chỉ hành động khiến mình tỉnh táo lại khi mất đi phương hướng, nhưng từ từ, anh lại bị người phụ nữ nàyhấp dẫn.
Xem từ những hồi báo của thuộc hạ, đó là một người phụ nữ hoàn toàn khác với vợ của anh.
Có thể là bởi vì nguyên nhân gia đình, cô có vẻ tỉnh táo, hờ hững, quật cường với những người cùng lứa tuổi.
Những thứ này theo ý anh, tất cả đều là điểm làm cho người ta đau lòng.
Nhưng số tuổi và địa vị thân phận cách xa, càng làm cho anh có chỗ cố kỵ.
Đến khi nhìn thấy cô và một người đàn ông phách lối ba phen mấy bận xuất hiện ở trường hợp công cộng, còn có cả những cử động thân mật,ghen ghét mới gần như khiến anh mất trí.
Cho tới bây giờ Mạc Cẩn cũng không biết, anh đã qua tuổi thành niên,vậy mà lại có thể điên cuồng vì một người phụ nữ xa lạ như thế.
Sau khi giãy dụa thật lâu, cuối cùng anh phái Mạc Khuynh Tâm đã nuôi bên cạnh từ nhỏ ra.
Anh quyết định thuận theo tâm ý của mình.
Từ nhỏ đến lớn, anh đều là sống vì người khác, lần này, anh muốn thỏa mãn tư dục của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.