Được rồi?
Mạc Cẩn quăng ánh mắt tìm tòi về phía bác sĩ Phùng, nhận được gật đầu khẳng định của ông ta.
Vì vậy Mạc Cẩn trấn an Thẩm Chanh nói: “Không cần bắt mạch, em ở đây, tôi phân phó người mang cơm tới.”
Sau đó, hai người lui ra khỏi phòng của Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh duy trì tư thế trước đó, động cũng không động, lần đầu tiên trong lòng dâng lên một chút cảm giác vô lực.
Cô biết nếu như vừa rồi Mạc Cẩn thật sự dùng nhiều người tới áp chếcô, bắt buộc cô, vậy ngoại trừ chết thì cô không còn cách nào khác.
Thẩm Chanh bóp chặt mảnh sứ vỡ trong tay, lòng bàn tay thả lỏng rồi siết chặt.
Tối hôm qua cô cố ý đập nát một cái chén trong lúc ăn cơm, bọn ngườilàm đều vội vàng hấp tấp thu dọn đồ đạc, cũng không có phát hiện cô léngiấu một khối mảnh sứ vỡ ở trong lòng bàn tay.
Mà cũng bắt đầu từ tối hôm qua, tất cả bộ đồ ăn cô dùng đều bị đổi thành loại làm bằng bạc.
Cô sẽ chờ anh tới cứu, nhưng nếu như không đợi được....
Thẩm Chanh chậm rãi khép mắt lại, trừ phi chính cô đồng ý, hoặc là cô chết, nếu không, ai cũng đừng nghĩ đụng đến con của cô!
Sau khi bác sĩ Phùng đóng cửa phòng, liền cùng đi phòng sách với Mạc Cẩn.
Mạc Cẩn đưa lưng về phía giá sách, hai tay chắp sau lưng: “Như thế nào?”
Anh không có nói rõ, nhưng bác sĩ Phùng biết anh ám chỉ cái gì.
”Tôi quan sát sắc mặt, giọng nói cùng với thân thể của Thẩm tiểu thư, trước mắt xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277990/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.