Buổi chiều, Thi Vực lái xe trở lại dinh thự.
Lúc lên lầu, Thẩm Chanh đang nhìn gương, chỉnh sửa lại nếp uốn trên làn váy lễ phục.
Nghe được tiếng mở cửa, cô nghiêng đầu sang nhìn anh, thuận miệng hỏi câu, “Sao, hôm nay không bận ư?”
Thi Vực nghe tiếng, ánh mắt tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Em định đi một mình?”
Đi một mình?
Qua một hồi lâu Thẩm Chanh mới hiểu được ý tứ của anh.
Ẩn ý trong lời nói của người đàn ông này rất thẳng thắn, chính là,trong lúc bận rộn anh rút ra thời gian, là vì đi tham dự tiệc rượu vớicô, vậy mà cô còn không có một chút biểu hiện.
Trong lòng rõ ràng cảm thấy ấm áp, nhưng trên miệng cô lại nói lời ngược lại: “Thật ra anh có thể không cần đi....”
Cô cũng không có khiến cho người ta không yên lòng như vậy, cần phải theo bên người cô bất cứ lúc nào.
”Ẹm thử nói lại lần nữa xem?” Thi Vực đột nhiên sải bước tới gần cô, trong đôi mắt thăm sâu bắn ra hơi thở nguy hiểm.
Thấy anh giống như tức giận, Thẩm Chanh thoáng lùi về phía sau một bước, “Được rồi, em muốn để cho anh đi còn không được sao.”
Động một chút lại uy hiếp cô!
Lúc này Thi Vực mới thu liễm vài phần lạnh lẽo, liếc cô một cái, liền trực tiếp xoay người đi.
Nhìn bóng lưng của anh, lông mày Thẩm Chanh nhẹ nhàng nhíu lại.
Thật ra, anh chịu người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trướcngười có địa vị thấp đi tham gia một tiệc rượu nho nhỏ đã không dễ dàngrồi.
Thế nhưng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277954/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.