Editor: May
Đào Đào bị kinh hãi suốt cả đêm, mãi cho đến sáng ngày hôm sau, mới đi từng bước rất gian nan trầy trật trở về trong thành phố.
Suốt quãng đường đi, vô số người chỉ trỏ cô ta, cho rằng người phụ nữ tóc tai rối bù đó là bệnh tâm thần.
Đào Đào lại chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cuối cùng vẫn đi trở về dinh thự nhà họ Thi.
Lúc đi tới cửa ngoài, người đã sắp chống đỡ không nổi, may mắn mấy nữ hầu kia kịp thời phát hiện cô ta, đỡ cô ta đi vào....
Nằm ở trên giường, Đào Đào ngốc lăng nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta hận Thẩm Chanh, hận không thể băm Thẩm Chanh ra thành trăm mảnh!
Cô ta rõ ràng có thể phá bỏ đứa con của cô ta, khiến người ta không tra ra được đầu mối, nhưng mà....
Cô ta không cam lòng!
Hai tay nắm chặt ga giường, đốt ngón tay trắng bệch.
Sau khi Thẩm Chanh rời giường xuống lầu, phát hiện Tôn Nham ở đây, cũng không để ý đến anh ta, trực tiếp ngồi xuống ở trên ghế sofa.
"...." Tôn Nham cảm thấy mình thật không có cảm giác tồn tại.
Khi Thi Vực đi xuống từ trên lầu, đến nhìn cũng không liếc nhìn anh ta, liền ngoắc tay với Thẩm Chanh, "Tới đây."
Thẩm Chanh nghiêng đầu, bưng nước chanh lên uống một ngụm, ngồi ở đó không nhúc nhích.
Nhìn thấy động tác của cô, Thi Vực dựng mày kiếm lên, "Ai cho phép em uống?"
Dứt lời, mở bước ra đi đến trước mặt Thẩm Chanh, một phát túm lấy cái ly trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277917/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.