Editor: May
Lúc trời tối, Đào Đào vụng trộm chạy ra khỏi dinh thự, đến một góc tường bí mật vùng lân cận.
Thuận theo dấu hiệu, cô ta chuyển mở tường gạch đè ép, cầm lấy túi nhựa phía dưới, mở ra từng tầng một, bên trong là một lọ thủy tinh đựng một chất lỏng màu nâu.
Đào Đào cẩn thận bỏ lọ thuốc vào trong túi áo bên người, lại nhẹ nhàng rón rén chạy về.
Cô ta tự cho là tất cả chuyện cô ta làm đều không có chút kẻ hở, lại không biết có một đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô ta.
Lúc tối, Thẩm Chanh lười biếng dựa vào trên ghế sofa nghịch điện thoại.
Thấy cô chơi đã lâu, nữ hầu liền đi lên nhắc nhở: "Thiếu phu nhân, thiếu gia đã dặn dò, thời gian mỗi lần cô chơi điện thoại không thể vượt qua năm phút đồng hồ."
Thẩm Chanh: "...."
Thấy cô không có lại ý định muốn cất di động, nữ hầu không thể không nói tiếp: "Điện thoại sẽ sinh ra phóng xạ nhỏ, sẽ có ảnh hưởng với thai nhi, cho nên thiếu phu nhân cố gắng chơi ít thôi, tốt nhất là đừng chơi."
Thẩm Chanh không để ý tới cô ta, tiếp tục chơi điện thoại.
Nữ hầu do dự một hồi, hiển nhiên không dám nói thêm nữa, đành phải yên lặng đứng sang một bên.
Vừa lúc đó, Đào Đào bưng khay tiến vào từ bên ngoài.
Thẩm Chanh nghe tiếng động, ngước mắt nhìn cô ta một cái, tay Đào Đào khẽ run lên, nhưng rất nhanh liền ổn định lại.
"Thiếu phu nhân, tổ yến của cô."
Sau khi Thẩm Chanh mang thai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277915/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.