Ý thức Thẩm Chanh vẫn đang mơ màng, liền phát hiện chung quanh khẽ chấn động.
Cô vừa mở mắt nhìn, Thi Vực mặc một bộ áo sơmi sợi tơ màu đen ngồi ởtrước một bàn tràn nước nhỏ, đưa lưng về phía cô xem tạp chí thươngnghiệp.
Dụi mắt thoáng ngẩng đầu nhìn sang, ngoài cửa sổ nho nhỏ là có thể đụng tay đến trời xanh.
Anh lại ẵm cô lên máy bay tư nhân vào lúc cô đang ngủ.
Nghe được tiếng động phía sau, Thi Vực xoay người lại.
Thấy cô tỉnh rồi, liền ngang nhiên xông qua bóp cái mũi của cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ toàn là nét mặt thoả mãn.
Hôm qua lúc trời tối, anh hoàn toàn ăn cô gái nhỏ này vào trong bụng, ăn đến vừa lòng thỏa ý.
Thẩm Chanh bất mãn đẩy tay của anh ra, nhíu mi tâm.
Toàn thân cô bủn rủn bất lực, đau lưng, đều là vì người đàn ông trước mắt này yêu cầu vô độ, vẫn luôn muốn không ngừng, làm cô suốt cả đêm về cơ bản đều chưa từng khép mắt lại.
Yết hầu của Thẩm Chanh có chút khô rát, đưa tay muốn bưng ly nước trên bàn sang.
Kết quả trên lưng truyền đến một trận đau nhức, vừa mới bò dậy, liền lập tức mềm nhũn xuống giống như không có xương.
Thi Vực khẽ nhếch khóe môi, bưng ly nước lên uống một ngụm, cúi đầu ngăn chặn đôi môi Thẩm Chanh.
Nước trong veo cứ như vậy rót vào trong miệng cô, ngay sau đó đầulưỡi của anh cũng chui vào, nhẵn nhụi đảo qua hàm răng cô, khẽ hút cắn.
Nước còn chưa kịp nuốt xuống, thuận theo đường cong cằm mảnh khảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277907/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.