Rất nhanh, anh rời khỏi môi của cô, nguy hiểm nhìn cô, “Cài hay không?”
”Không cài.... Ưm....”
Anh cúi đầu, lại ngậm lấy môi của cô một lần nữa.
Mấy giây qua đi, anh buông môi cô ra, mắt lạnh nhẹ nhàng nhíu lại, “Cài hay không?”
”Không cài! Ưm!”
Lần này, không chỉ là đơn thuần dùng hôn để chận miệng của cô, mà là hung hăng cắn cô.
”Ưm....”
Nghe được Thẩm Chanh phát ra một tiếng kêu đau đớn, Thi Vực mới buông cô ra.
”Cài hay không?”
Ngón tay suông dài nâng cái cằm thon của cô lên, ánh mắt mang theo ý vị uy hiếp lộ liễu.
Thẩm Chanh nghiến răng: “Cài!”
Nói xong, cô một phát hất bàn tay to vuốt ve qua lại trên cằm cô xuống, đẩy anh ra, sau đó tự giác cài dây an toàn lại.
Thi Vực ngồi thẳng một lần nữa, vịn ổn tay lái, khởi động xe.
Cửa lớn biệt thự mở ra, xe chậm rãi lái ra ngoài.
”Gâu....”
Điềm Tâm gào lên một tiếng, run động thân hình to mọng một chút, đuổi theo.
Nó đuổi sát ở phía sau, chạy theo xe hơn 1000 mét, cũng không có ý muốn dừng xe lại.
Xe vừa qua khỏi một chỗ ngoặt, Thẩm Chanh liền thấy được nó từ trong kính chiếu hậu.
Lập tức nhướng mày, thò đầu ra từ cửa sổ, lạnh giọng quát: “Vật nhỏ, cút về!”
”Gâu!”
Nghe được tiếng nói của cô, Điềm Tâm ai oán kêu lên.
”Ăng ẳng....”
Lại chạy thêm mười mét, nó mới chậm rãi ngừng lại.
”Gâu....”
Điềm Tâm ngồi xuống nguyên tại chỗ, nhìn xe càng chạy càng xa, đến khi biến mất không thấy nữa, mới nằm xuống.
Dựng thẳng cái đầu, phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277891/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.