Dường như là bị đầu độc tâm trí, Thi Vực cúi đầu, hôn lên môi của cô.
”Ưm....”
Cảm nhận được nóng rực trên môi, Thẩm Chanh không an phận động thân thể một chút.
Thi Vực không muốn đánh thức cô, cho nên rất nhanh liền rời khỏi môi của cô.
Anh ôm cô trong ngực, ôm cô thật chặt, như là muốn vò nát cô, cưng chiều vào trong xương.
Anh nhắm mắt lại, khóe môi chứa đựng chút nụ cười thỏa mãn.
Một đêm trôi qua rất nhanh, ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ sát đất rơi vào phòng ngủ.
Trên mặt giường lớn nhung tơ màu đen, Thẩm Chanh trở mình, đã tỉnh lại.
Ánh mặt trời quá mức chói mắt, sáng chói đến mức mắt của cô không mở ra được, đành phải lấy tay che khuất ánh sáng.
Đợi cho thích ứng được, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Bên cạnh, không có một bóng người.
Không biết anh đã rời giường từ bao giờ.
Ở nơi anh từng nằm qua, có chút lộn xộn, trong dấu vết lưu lại đó còn mang theo hơi thở độc hữu của anh.
Nằm trên giường một lát nữa, Thẩm Chanh vén chăn lên xoay người xuống giường.
Qua một đêm, bụng đã không còn đau rồi.
Cô đi chân trần vào phòng tắm, tắm rửa thân thể một chút, tìm một bộ quần áo sạch mặc vào.
Lúc đi ra, mới phát hiện trên ghế sa lon chỗ ban công để một túi cầm tay.
Thẩm Chanh còn nhớ tối hôm qua lúc trở về, trên sofa không có túi cầm tay này, vì vậy không nhịn được đi qua nhìn xem.
Cô lấy từ bên trong ra một cái hộp nhỏ, mở ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277860/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.