Editor: May
"Gâu gâu...."
Điềm Tâm như là bị cái gì đó kích thích, phát ra một tiếng tru thấp giống như lang giống như cẩu.
Thẩm Chanh đưa tay nhéo lỗ tai chó một cái, quay đầu hô câu: "Ông chủ, đến phần chân giò hun khói, bỏ nhiều tiêu cay một chút!"
Tôn Nham:....
Điềm Tâm: "Ô! Gâu! Gâu gâu....!"
Ông chủ rất nhanh bưng tới chân giò hun khói, phía trên thả một tầng tiêu cay dày đặc.
Thẩm Chanh dùng chiếc đũa gắp một khối đưa tới trước mặt Điềm Tâm, mặt mày cong cong, cười híp mắt mở miệng: "Đến, cắn một cái."
Tôn Nham:....
Quả nhiên phụ nữ đều là có độc! Dù cười, cũng giống như là bị độc tố nhuộm qua.
Điềm Tâm ngồi nguyên tại chỗ, ra vẻ đáng thương nhìn cô, nói gì cũng không chịu mở miệng.
Khối giò hun khói bổ sung thêm mù tạc này, đến nay còn ở lại chỗ sâu trong trí nhớ của nó, cho nên có không chỉ là phản cảm với chân giò hun khói, còn có sợ hãi!
"Ăng ẳng...."
Điềm Tâm uất ức kêu rên, như là đang lên án nữ chủ nhân phúc hắc vô lương.
Nó lúc đó, chọc cho rất nhiều người vây xem.
"Con chó kia là giống gì vậy, sao có thể lớn như thế, nhìn có vẻ thật là dọa người!"
"Không phải chó à? Tại sao kêu giống như sói vậy?"
"Hẳn không phải là chó thường, hơn nữa còn là người nhà có tiền nuôi, cô xem, lông trên người nó còn mượt hơn tóc của cô...."
"Cô nói gì vậy hả, lấy tôi so với chó?"
"Tôi không phải chỉ đang suy luận thôi sao! Cô mò mẫm so đo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277764/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.