Editor: May
Đè dị thường trong lòng xuống, Thẩm Chanh lạnh nhạt nói một câu: "Không cho phép trở về, công việc quan trọng hơn. Hơn nữa tôi là một người tiêu hao, nếu anh không kiếm nhiều tiền, sợ anh không nuôi nổi."
Tôn Nham:.... Tiêu hao nhiều hơn nữa, ông chủ cũng có thể nuôi nổi được thôi!
Điềm Tâm: "Gâu gâu ô...." Như là nói: Chủ nhân tôi có tiền, nuôi nổi nữ chủ nhân người.
"Dù nuôi em mười đời, gia cũng nuôi nổi!" Thi Vực, vẫn là không ai bì nổi, khiến cho người ta không thể nào bỏ qua sự hiện hữu của anh như vậy.
"Anh lợi hại, được chưa." Thẩm Chanh không phủ nhận lời của anh, chỉ nói là: "Tôi mang Điềm Tâm về rồi!"
"Ừ, có thể mang về, nhưng cách nó xa một chút. Súc sinh này ghen ghét em, sẽ đối nghịch với em. Nếu nó nổi điên, liền giam nó một tháng."
"Biết."
Tôn Nham:.... Ông chủ không sao thật chứ? Lại còn muốn trông nom cả loại chuyện vụn vặt này, quả thực là không phù hợp logic!
Điềm Tâm ngẩng cao thét dài: "Hú.... Ô! Gâu gâu gâu...."
Nhìn bộ dạng uất ức này của Điềm Tâm, Thẩm Chanh không nhịn được cong khóe môi lên, nói: "Hôm nay tiểu súc sinh biểu hiện không tệ, cắn vài tên ngu xuẩn."
"Hả?"
"Không có gì, anh bận rộn, cúp đây."
Thẩm Chanh dường như không có ý định nói chuyện vừa phát sinh cho anh biết, đang muốn tắt điện thoại, Tôn Nham lại đoạt di động trở về.
"Ông chủ, hôm nay thiếu phu nhân bị bắt cóc!"
Tôn Nham nhanh miệng, Thẩm Chanh hoàn toàn không thể ngăn cản anh ta, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277762/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.