Editor: May
Thẩm Minh lái xe, gần như một đường xông đèn đỏ về đến nhà.
Trong phòng khách nhà họ Thẩm, Thẩm Họa ngồi trên ghế sofa khóc sướt mướt, mẹ Tạ Khai Lâm đang đang an ủi cô ta, cha Thẩm Uyên vỗ bàn, Lôi Đình giận dữ!
"Khá khen cho Thẩm Chanh! Vốn ta còn có tính lưu cho cô ta một mạng, không ngờ tự cô ta đi tìm cái chết!"
Trong đôi mắt dãi dầu sương gió, tràn đầy sát khí.
Thẩm Minh ngồi ở bên cạnh, không nói lời nào, như là đang trầm tư gì đó.
"Người phụ nữ kia cũng không cầm cái gương theo soi xem mình là mặt hàng gì? Một đứa con gái do người làm sinh thì thôi đi, lấy cái gì so với Tiểu Họa của chúng ta?"
Tạ Khai Lâm nổi giận, ở trong mắt bà ta, con gái của bà ta chính là bảo vật, bà ta hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay để cưng chiều, đâu chịu để cho cô chịu khuất nhục như vậy.
"Cha, mẹ, các người trước hãy nghe con nói." Thẩm Minh ngẩng đầu, ý bảo người giúp việc trong phòng khách lui ra, mới mở miệng nói: "Chuyện hôm nay, sợ rằng không có đơn giản như các người tưởng tượng đâu. Lần này Thẩm Chanh trở về, không chỉ là vì gặp Thẩm Mộc, cô ta có thể sẽ về nhà họ Thẩm, trả thù."
"Con trai, hiện tại nhà họ Thẩm chúng ta có uy tín danh dự, không sợ một Thẩm Chanh Tử cô ta, dù trả thù, cũng phải có bản lãnh kia mới được! Có một câu tục ngữ, bao nhiêu chân mang bấy nhiêu hài, ta cũng không tin dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277741/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.