Editor: May
Đêm, thâm sâu.
Đã là một giờ rưỡi rạng sáng.
Mộ Bạch chờ ở bên ngoài bệnh viện suốt năm tiếng, cũng không đợi được Thẩm Chanh.
Anh đi quầy lễ tân bệnh viện dò hỏi, hộ lý lại nói cho anh biết không có một người hộ lý nào tên là Thẩm Chanh.
Bình thường lúc hộ lý nhậm chức ở bệnh viện, đều sẽ đi qua đăng ký, ghi chú.
Nếu như không tra được tên trong sổ nhậm chức, vậy thì đại biểu không phải là hộ lý bệnh viện.
Mộ Bạch rời khỏi bệnh viện, mang theo một chút thất vọng và cô đơn.
Suy nghĩ của anh, cuối cùng lại khác với thực tế một trời một vực.
Có chút hiểu lầm, sớm đã ăn sâu bén rễ, dù vứt bỏ tất cả, cũng không thể trở về như quá khứ được.
....
Gió đêm từ kính cửa sổ nửa mở thổi vào, vén tóc dài có vẻ hơi rối loạn của Thẩm Chanh lên.
Cô ngồi trên sàn nhà ban công, đi chân trần, uốn cong thân thể, hai tay để ở trên đầu gối, đỡ cằm đẹp mắt.
Nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cô lặng im bất động, mặc cho tóc đen dài đến thắt lưng bay loạn theo gió, đảo qua lại trên sàn nhà trơn bóng.
Cô giống như là tiên tử đi ra từ trong tranh, dù chỉ có một bóng lưng, cũng đẹp đến mức giật nảy mình.
Cốc cốc cốc....
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, sau đó truyền đến âm thanh, "Thẩm tiểu thư, rượu cô muốn, đã đưa tới rồi."
"Ừ, vào đi."
Thẩm Chanh lạnh nhạt đáp lại một tiếng, liền đứng lên từ dưới đất, xoay người ngồi lên trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277728/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.