Editor: May
"Tôi vong ân phụ nghĩa thì thế nào?" Cô chính là vong ân phụ nghĩa, cũng tốt hơn ông ta!
Sáu năm trước, nếu không phải ông ta ở sau lưng chọc dao găm, cô cũng không lưu lạc thành loại tình trạng này.
Nói gì từng thu lưu qua người một nhà các cô?
Đặc biệt sao, cũng là ha ha rồi!
Năm đó một nhà của cô bị người đuổi giết, ẩn náu ở trong nhà gọi là cậu này, thật không nghĩ đến bị bọn họ bán đứng, suýt nữa rơi vào trong tay những người kia.
Sau đó đào thoát, ổn định lại, lại bị người gọi là cậu này nắm được nhược điểm, uy hiếp, khiến cô phải giao một khoản bịt miệng vào hàng tháng.
Sáu năm qua, tiền cô lừa gạt được, trừ đi tiền thuốc men của em trai, gần như toàn bộ đều vào túi của ông ta!
Cô có hôm nay, thật đúng là nhờ phúc của Thái Toàn ông.
Nhìn Thái Toàn tức giận đến phát run, cô cong cong khóe môi, "Ông cảm thấy hiện tại ông có tư cách gì nói mẹ của tôi? Lại có tư cách gì đánh bài ôn tình? Năm đó lúc ông uy hiếp tôi, chẳng phải bản lãnh rất lợi hại như rất ngưu bức ư! Sao bây giờ giống như con chó Nhật, sẽ vẩy đuôi mừng chủ như vậy chứ?"
Giọng nói dễ nghe, mang theo giễu cợt rất nhỏ.
Dù Thái Toàn yếu kém hơn nữa, cũng không chịu được người khác dùng cách này để sỉ nhục mình.
Chó sốt ruột cũng sẽ nhảy tường, chớ nói chi là người.
Ông ta giận đến hồ đồ, như là nổi điên vọt về phía Thẩm Chanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277725/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.