Editor: May
Mắt thấy Điềm Tâm muốn dời mục tiêu, người hầu vội vàng đẩy cái hộp rơi trên mặt đất tới trước mặt nó.
Điềm Tâm gầm rú một tiếng, nhào tới tiếp tục xé mở.
Búp bê thổi khí Tô San, thật sự bị nó sống sờ sờ xé thành tay chân không được đầy đủ, trở thành tàn phế.
Mà Điềm Tâm còn xé đến nổi điên, phát ra gầm nhẹ rất dọa người....
Hình ảnh như vậy, chỉ làm cho bọn người hầu cảm thấy quá máu tanh, quá tàn nhẫn.
Gần như xuất phát theo bản năng, liền lui về phía sau, sau khi thối lui đến nhất định khoảng cách an toàn, ngồi xổm xuống yên lặng dọn dẹp tàn cuộc trên mặt đất.
Một hồi lâu sau, bọn họ mới ngẩng đầu lên, len lén nhìn về phía Thi Vực.
Người đàn ông trong xe, nhìn mảnh nhỏ đầy đất, híp mắt lạnh.
Một nụ cười giống như khát máu xẹt qua trên khuôn mặt đao khắc rõ ràng kia, nhanh chóng biến mất, không tìm được một chút dấu vết.
Ở thành Đô, gần như không có người nào không biết Thi Vực phúc hắc bá đạo, tàn nhẫn và vô tình.
Cho nên vào giờ phút này bọn người hầu thu được một kết luận, Điềm Tâm ác như vậy, đó là học từ chủ nhân của nó!
"Gâu gâu!.... hú!"
Điềm Tâm hoàn thành nhiệm vụ liền rống lên, chạy đến cạnh cửa xe ngồi xuống, hưng phấn đong đưa cặp mông và cái đuôi, "Gâu...."
Đáng tiếc Thi Vực không cho nó cơ hội tranh công, một cước đạp cần ga đến tận cùng.
Xe vèo một chút, lái ra ngoài.
Điềm Tâm uất ức ngồi tại chỗ, lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277701/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.