Editor: May
Sáu năm qua, Thẩm Trung Minh không có lúc nào không mong mỏi có kỳ tích xuất hiện.
Cuối cùng kỳ tích cũng xuất hiện, ông bỗng chốc khó tự kiểm soát tình cảm, nước mắt tràn mi, khóc không thành tiếng.
Nhìn Thẩm Trung Minh nước mắt đầy mặt trước mặt, Thẩm Chanh không khỏi hơi bị lay động.
Ban đầu lúc mẹ chết, cô cũng không thấy ông rơi nước mắt qua, hôm nay lại bởi vì bệnh tình em trai có chỗ chuyển biến tốt đẹp mà sụp đổ.
Có thể thấy được những năm gần đây, trong lòng của ông chịu đựng rất nhiều đau đớn và dày vò.
Thẩm Chanh rõ ràng cũng mắt đỏ hoe, nhưng lại thật sự kiềm nén không rơi một giọt nước mắt ở trước mặt ông.
Cô hít mũi một cái, sau khi cố gắng bình phục tâm trạng, liền cầm một cuộn giấy vệ sinh ném về phía Thẩm Trung Minh.
"Đã một bó tuổi rồi mà còn khóc, cha không ngại mất mặt thì con cũng ngại mất mặt, nhanh lên, lau nước mắt đi."
Giọng nói của cô lạnh lùng, không có một chút xíu nhiệt độ, giống như có thể đông cứng mọi vật xung quanh.
Thẩm Trung Minh hít vào một hơi thật sâu, giật một đoạn giấy xuống lau nước mắt, ngẩng đầu lên cười nịnh nọt với Thẩm Chanh, "Con gái, con nói viện trưởng bảo chúng tôi đi thành phố Giang một chuyến, ý tứ đó chính là, lần này cha có thể đi rồi đúng không?"
Mới vừa rồi còn khóc nức nở, chớp mắt liền thay đổi vẻ mặt, tốc độ trở mặt nhanh đến không ai bằng rồi.
Thẩm Chanh nhìn ông, cười khan một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277689/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.