Editor: May
Thẩm Chanh quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen câu hồn người, khiến cho người ta nếu không để ý sẽ đắm chìm rơi vào.
Anh chải một đầu tóc gọn gàng, cổ áo sơ mi đen khẽ rộng mở, lộ ra làn da màu đồng cổ.
Chỉ liếc mắt nhìn, cô liền nhớ tới cửa trong nhà cô bị phá nát bấy!
Bốp!
Đá một cước, lại bị chân Thi Vực chế trụ.
Anh nhìn cô, mờ ám cúi đầu, dùng giọng nói lưu manh nhất: "Em - tên lừa đảo nghịch ngợm này."
Thẩm Chanh cưc kỳ tức giận ném qua một cái tát, "Dựa vào! Anh - đồ khốn kiếp không biết xấu hổ!"
Tay đến giữa không trung, bị bàn tay to của anh bắt lấy.
Đầu của anh nhẹ nhàng hướng về phía bên phải, liếc xéo cô, nghĩ đến vở náo kịch vào buổi chiều kia.
Môi đẹp mắt, ôm trọn một độ cong hoàn mỹ, "Hôm nay, chơi vui không?"
Cổ tay bị anh bóp đến đau rát, Thẩm Chanh nhẹ hừ: "Chơi bác anh!"
"Nhà tôi không có bác."
"Dì anh.... Dì, Dì! Cả!"
Thẩm Chanh tức đến mắt đỏ hoe, hận không thể thăm hỏi cả nhà anh mấy lần.
Thi Vực hờ hững giương môi, "Đánh là hôn mắng là yêu, nói xem, yêu tôi yêu đến trình độ nào rồi?"
So với phúc hắc, Thi Vực xưng thứ hai, sợ rằng không ai dám nhận thứ nhất.
Anh đã đưa diễn kịch đến cảnh giới cao nhất!
Không đợi Thẩm Chanh đáp lại, ánh mắt hơi thâm ý trần trụi quét qua trên bụng của cô, "Con tôi đâu?"
"Đặc biệt sao, còn có cháu của anh đó!"
Vốn tưởng rằng Thi Vực sẽ tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277624/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.