Thấy thái độ kiên quyết của tôi, Duy Mạnh cũng không thể làm gì hơn. Nhưng trước mắt là anh cũng xác định rõ được tình cảm của mình. Không nói gì nữa liền thắt dây an toàn rồi lái xe cùng tôi trở về quê thăm ngoại.
Đoạn đường khá xa, từ Sài Gòn về quê tôi cũng mất phải 6 7 tiếng. Ngồi trên xe vì không có uống thuốc say xe nên tôi hơi mệt, chỉ cố ngủ để quên đi cơn buồn nôn. Duy Mạnh thấy tôi chẳng khác gì cọng bún thiu thế kia thì anh nói:
_ Em mệt lắm không?.
_ Cũng hơi mệt nhưng không sao đâu.
_ Lần trước em có mệt nhiều thế này đâu.
_ Chắc tôi hơi đói với lúc nãy nhờ phúc của anh nên mới ngồi chờ ngoài nắng đấy.
_ Xin lỗi em nhé. Để tí nữa đi ngang quán ăn tôi sẽ dừng lại rồi vào kiếm gì ăn lót dạ.
Tôi không nói gì nữa mà ngủ tiếp. Nhưng chẳng ngủ được tôi lại nhớ đến những lời mà Ánh Hồng đã nói, cũng có chút tò mò tôi mới lên tiếng hỏi anh:
_ Chuyện lúc nãy…
Tôi cứ ấp úng không nói rõ ràng. Duy Mạnh khẽ nhìn tôi, anh như hiểu được tôi đang thắc mắc điều gì. Liền đáp.
_ Có phải em thắc mắc chuyện Ánh Hồng không?. Thật ra cô ấy đến phòng làm việc của tôi bất ngờ, sau khi đi họp về tôi mới biết là cô ấy đã ngồi đó.
_ Chứ không phải anh và cô ấy ở với nhau cả buổi sáng, còn…
_ Còn gì?.
_ Còn ABC
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-vay-de-cuoi/2487964/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.