Thấy anh Hưng nói vậy tôi biết anh đang muốn nói đến điều gì. Không khí bỗng dưng cũng trở nên ngột ngạt hơn. Mà Duy Mạnh dường như cũng phát hiện ra điều gì đó, từ lúc nãy giờ anh thấy Hưng nhìn vợ mình bằng ánh mắt tình thương mến thương lắm không giống như dạng bình thường. Thấy vậy cuối cùng Duy Mạnh cất tiếng phá bỏ bầu không khí đó liền nói:
_ À thôi mời Hưng lên nhà ngồi uống nước nói chuyện. Chứ tự dưng lại đứng trước buồng ngủ thế này không phải phép.
_ Vâng. Đúng rồi đó. Anh Hưng lên nhà trước đi. Bọn em đi đánh răng cái đã.
Hưng đi lên nhà ngồi uống nước với cậu Huy. Còn tôi với Mạnh đi đánh răng rửa mặt. Thấy có mớ lươn anh Hưng cho nên tôi nhanh tay làm rồi nấu cháo để cả nhà cùng ăn. Duy Mạnh thấy con lươn thì mặt mày anh xanh xanh đỏ đỏ trông mắc cười chết đi được.
_ Thì ra anh sợ lươn sao haha.
_ Em đừng có mà cười tôi. Mà em gan thế, em không sợ à nhìn nó không khác gì con rắn, lại còn nhớt nhát nữa.
_ Nhìn vậy thôi chứ làm xong nấu chín thì chỉ có ngon nhứt nách.
_ Ui là trời. Chắc nay tôi nhịn quá.
_ Ngộ vậy, anh là trai miền tây mà lại sợ con lươn sao?.
Duy Mạnh biết tôi không nhớ nên anh liền giải thích.
_ Em quên tôi kể là tôi với ba mẹ lên thành phố ở sao, bởi vậy có bao giờ mà tôi đi làm mấy con này.
_
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-vay-de-cuoi/2487960/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.