Lên đến trên xe Duy Mạnh thấy tôi mua nhiều đồ mà anh lại không biết là nay tôi sẽ cho anh ăn món gì nữa
_ Hôm nay chúng ta ăn món gì vậy, thấy em mua cả đống đồ.
_ Bí mật. Anh cứ để bụng thật đói đi rồi chút nữa ăn cho ngon.
_ Ừ.
Về đến nhà, Duy Mạnh xách đồ lên phụ tôi. Anh đi cất đồ rồi cũng ra giúp một tay. Còn tôi thì treo balo lên móc rồi xắn tay áo lên bắt đầu nấu ăn. Duy Mạnh thì đảm nhận việc nhặt rau còn tôi thì nấu ăn.
Sau khi sơ chế cá và thịt thì tôi bắt đầu nấu, mùi thơm của mắm cá khi lược qua rất thơm phảng phất quanh nhà nhưng cũng không kém phần nặng mùi thế nên sau khi nấu xong thì chắc chắn phải xịt thơm phòng lại. Tranh thủ đồ ăn vẫn chưa xong nên chúng tôi thay phiên nhau đi tắm
Hơn 20 phút sau, một mâm cơm đã được sắp lên bàn. Nhìn thôi là đã chảy nước miếng. Duy Mạnh thấy tôi làm món này anh bảo:
_ Ngon lắm, cũng đã lâu rồi tôi mới ăn lại món thịt kho mắm này.
_ Anh thích thì sau này tôi sẽ nấu cho anh ăn nữa. Cứ sợ anh không thích ăn.
_ Thật không?. Tôi rất thích chỉ cần là em nấu.
Câu nói này nghe sao mà giống như anh đang rắc thính vậy. Nhưng tôi giờ này lại muốn dính thính mất rồi, trước đây tôi sợ chỉ muốn mau chóng có tiền để trả nợ và kết thúc mối quan hệ này. Nhưng ở với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-vay-de-cuoi/2487949/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.