Sáng sớm hôm sau, lúc Lưu Ba thức dậy đi nhà vệ sinh, phát hiện Từ Phong ngồi trong phòng khách xem báo, Văn Bân thì ngồi trước bàn ăn xem tạp chí. 
Lưu Ba sờ sờ ót, cười nói: “Mấy người đều dậy sớm như thế à, ha ha.” 
Cúi đầu xem đồng hồ, ai? Mới năm giờ. 
Lưu Ba lại bò về ngủ một giấc, chờ đồng hồ báo thức bảy giờ vang lên, lúc lại thức dậy, phát hiện Từ Phong ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, Văn Bân như trước hóa đá ở trước bàn ăn xem tạp chí, tư thế cũng chưa đổi chút nào. 
Lưu Ba qua vỗ vỗ vai Văn Bân: “Uy, não cậu chập rồi hả, mới sáng sớm coi tạp chí cái gì.” 
Văn Bân phục hồi tinh thần lại, dụi dụi mắt, đặt tạp chí lên bàn: “Ha ha, coi chơi thôi.” 
Thấy cậu mắt gấu mèo thật to, Lưu Ba bất đắc dĩ nói: “Cậu sẽ không lại mất ngủ đi.” 
Vừa dứt lời, chỉ thấy Từ Phong bưng bữa sáng từ phòng bếp đi ra. 
Văn Bân nháy mắt ngồi thẳng người, cười khan nói: “Ai nói tui mất ngủ, tui tối hôm qua ngủ không ngon giấc lắm, ha ha ha, cũng không biết tối hôm qua bị ác mộng gì, mới sáng sớm tìm khắp không bắc, cái gì cũng quên mất, rồi mới nhớ tui là Văn Bân, cậu kêu Lưu Ba.” 
Vốn muốn nói cười, đáng tiếc giả bộ rất cùi, nụ cười trên mặt thập phần vặn vẹo —— cứ như sắp khóc. 
Lưu Ba bất đắc dĩ thở dài: “Thật khó cho cậu, đừng giả bộ, cậu không có thiên phú 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-mot-bat-chao/2182804/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.