Văn Bân rụt đầu trên giường ngủ tiếp, Chu Châu thì tại trong thư phòng lật sách, một buổi chiều nhoáng cái mà qua.
Đang lúc hoàng hôn Chu Châu bắt đầu chuẩn bị bữa tối, Văn Bân rốt cuộc cũng ngủ no rồi rời giường, hướng gương đánh răng rửa mặt, đem mớ tóc hỗn độn chải chỉnh tề.
Chu Châu dùng ánh mắt nghiên cứu văn vật liếc mắt nhìn Văn Bân một cái, thản nhiên nói: “Lúc tóc chải chỉnh tề, nhìn qua còn giống nhân loại.”
Văn Bân mắt trợn trắng: “Lúc không chỉnh tề sẽ không giống nhân loại?”
“Vượn và khỉ lớn.” Chu Châu nói.
Văn Bân bất đắc dĩ: “Tôi nói anh hôm nay sao lại đặc biệt muốn thương tổn tôi? Tôi còn chưa hỏi anh, tối hôm qua đi đâu, a?”
Chu Châu hiu hiu một chút, đáp: “Nhà bạn.”
“Không phải đi đeo đứa nhỏ cho lão bản mấy anh a.” Văn Bân cũng độc địa trở về, cười hắc hắc: “Tôi lần trước nói cho anh, ánh mắt vị Long tiên sinh kia nhìn anh có phần không thích hợp, anh rốt cuộc có nghe vào hay không?”
Chu Châu nói: “Tôi biết, không cần cậu nhắc nhở.”
“Biết mà anh còn theo hầu lui tới, anh không sợ nhóm lửa trên thân?”
“Có cái gì phải sợ, mạng của tôi là thuộc tính thủy, hỏa lớn đều cho nó dập tắt.” Chu Châu thản nhiên nói.
“Không sợ cây đuốc anh đốt phí?”
Chu Châu dừng một chút, mỉm cười: “Nước sôi trào vẫn là nước, lửa dập tắt sẽ không phát hỏa nữa, cho nên —— vẫn là hỏa tương đối đáng thương, không phải sao?”
Văn Bân không nghĩ cùng vị làm luật sư chơi trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-mot-bat-chao/133290/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.