Trong game, Hoà Hoa Phong Nhã vai u bắp thịt đang trước mặt nguyệt lão ở thành Hà Dương. 
Hồi đó Văn Bân chơi game, để bản thân trông có vẻ men lỳ, cậu toàn chọn cái chức nghiệp kháng đại đao đô con khoẻ mạnh, nhưng để người ta cảm thấy mình rất phong cách, nên cố ý lấy cái tên “Hào Hoa Phong Nhã” như chàng công tử văn nhã. 
Kết quả bây giờ lại thành hình tượng mắc cười chả ra giống gì, y chang tự mỉa mai. 
Tên là Hào Hoa Phong Nhã, miệng lại nói tục, gồng cả thân thể vác cây đao, quá chi là hợp cái từ “hữu danh vô thực”. 
Phong Phiêu Phiêu đối diện thì lại khác biệt cậu hoàn toàn, điển hình cho từ “Người cũng như tên”. 
Trông cô một thân y phục đoá sen bay bay, mái tóc đen dài bay bay, trên đầu cài chiếc trâm ánh bạc lấp lánh, cưỡi con ngựa trắng nhỏ thuộc phạm vi giới hạn của tân thủ, cô nở nụ cười rất hiền. 
“Anh có duyên với em quá, làm nhiệm vụ đều gặp, không bằng kết hôn nhé.” 
Cái con điên đó quấn mình cả ngày, Văn Bân dù lòng có chút cảm giác vui phơi phới khi được “Người đẹp” theo đuổi, nhưng mặt ngoài vẫn làm bộ mình rất kiêu ngạo rất thiếu kiên nhẫn, thản nhiên bảo: “Giờ đang trong thời gian cố định hệ thống phát nhiệm vụ tình nhân, toàn bộ người chơi đều nhận được lời mời, hai ta vừa khéo gặp nhau, tuyệt không kỳ quái.” 
Người đẹp đối diện chỉ tiếp tục cúi đầu e thẹn: “Vậy nhiệm vụ tình nhân gặp gỡ, coi như là ý trời nha.” 
“Xin lỗi, cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-mot-bat-chao/133282/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.