Sau khi Chu Châu trở lại, quả nhiên, trên màn hình máy tính gửi sang một tin nhắn.
“Còn sống chứ?”
Thời gian gửi đi cư nhiên là tiếng trước, chính mình không hồi âm, nhóc vẫn một mực chờ?
Không ngờ bé Tiểu Diễn rất lễ phép, có thể do được ba nhóc quản giáo nghiêm khắc, lúc đối phương chưa hồi âm thì không gửi qua một đống tin nhắn, khiến người khác phản cảm, thay vào đó im lặng chờ đợi.
“Trở lại rồi ^^”
“Cần tôi luyện cấp với cậu không?”
Thấy hơi kì kì vì sao nhóc không gọi chú, nói chuyện cũng có vẻ trưởng thành?
“Được, đúng lúc chú ở một mình thấy chán, ba của con đâu, đã ngủ chưa?”
“Ba của tôi?” Bên kia gửi tới câu tự hỏi, sau đó đến thêm một câu: “Ngủ sớm.”
“Con có thể chơi trễ thế à? Ba con mặc kệ con sao, bữa nay chú đến nhà con, thấy con hình như rất sợ ba.”
“Ha ha.”
“Cười cái gì?”
“Chú cảm thấy ổng rất dữ sao?”
“Đối với con rất dữ.”
“Đối với chú thì sao?”
“Hả… Chú với ba con làm việc chung mà, ảnh tốt với chú lắm, ha ha.”
Chu Châu vuốt mũi hơi xấu hổ, vừa định tìm đề tài với thằng nhỏ thì bên kia gửi đến một câu:
“Biết tôi là ai không?”
“Không phải Tiểu Diễn hả?”
“Đồ ngốc, tôi là Long Hành Thiên.”
Bị câu đồ ngốc kia kích một thân da gà, Chu Châu mau chóng thích ứng, cười đánh xuống một hàng chữ: “Tôi nói mà, mới rồi đàm phán khí thế nhường ấy, đứa trẻ tám tuổi sao có thể làm được.”
“Ừ, không ngờ chuyện vừa rồi bị cậu thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-mot-bat-chao/133280/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.