Trời tối đen như mực.
Đường phố gần nửa đêm vắng xe, gần như không còn bóng người qua lại.
Vưu Minh Hứa mở mắt, bám víu lưng ghế trước từ từ ngồi thẳng dậy. Chân tay tuy vẫn đang tê dại nhưng sức lực đã dần trở lại. Trần Phong lái xe, Quán Quân ngồi ghế trước. Ngồi cạnh cô là Tiểu Yến và Đồ Nha. Thấy cô ngồi dậy, Tiểu Yến lập tức cúi đầu: “Thấy sao rồi? Còn có chỗ nào khó chịu?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Ổn rồi.”
Đồ Nha ở cạnh cũng quay sang, không biết anh ấy đã tỉnh táo từ bao giờ, mắt đỏ sọng nhìn Vưu Minh Hứa, muốn nói lại thôi.
“Không phải lỗi của anh. Nhà kho, máy sưởi, nước, bom, đều là kế hoạch của Ân Trần.” Cô nói.
Chỉ vài câu đã lại khiến vành mắt Đồ Nha đỏ ửng, anh ấy bèn ngoảnh đầu nhìn chằm chằm phía trước.
Phía trước.
Họ đang băng băng trên đường quốc lộ, sắp ra khỏi địa phận Hồ Nam. Hai mươi phút trước, cảnh sát thông báo phát hiện dấu vết xe của Ân Trần ở vùng lân cận. Nhưng vẫn chưa bắt được người.
Ruộng đồng ven đường tĩnh lặng, hàng cây thẳng tắp, núi xa tịch mịch. Chỉ là trên ngọn núi phía xa thấp thoáng ánh đèn xe. Đó là một trong những đội xe cảnh sát đuổi bắt Ân Trần. Trước khi Vưu Minh Hứa tỉnh lại, Trần Phong đã hành động cùng cảnh sát.
“Trần Phong, điện thoại.” Vưu Minh Hứa nói.
Trần Phong lập tức đưa điện thoại cho cô, cô gọi cho Hứa Mộng Sơn.
Hứa Mộng Sơn ở đầu kia điện thoại sắp phát điên rồi. Đêm nay, không lâu sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877959/quyen-5-chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.