Vưu Minh Hứa cắn chặt môi dưới, luồng khí lạnh bắt đầu sột soạt bò lên từ tận đáy lòng. Cô luôn tin tưởng Ân Phùng, anh cũng hiểu Ân Trần hơn bất cứ ai. Nhất thời, cô cũng do dự, nghi ngờ.
Nhưng sau ít phút hồ đồ, lòng can đảm trong cô trỗi dậy, nhanh chóng lấy lại tỉnh táo.
Không, không phải như vậy.
Cô thân là một cảnh sát hình sự thì nên tuân theo logic của cảnh sát hình sự. Bất kể Ân Trần là vô ý hay cố tình, kết quả trước mắt là đáp án có khả năng lớn nhất mà họ đã suy luận ra dựa trên mọi manh mối và chứng cứ xác thực. Vậy thì cô nên tin tưởng vào phán đoán của bản thân, làm việc nghĩa không chùn bước.
Cô nhìn xung quanh – cũng không thể vì một câu của Ân Phùng mà gạt bỏ công sức chung của bao cảnh sát, bảo họ dừng hành động như vậy được.
Cô buộc phải tin tưởng trực giác của cả nhóm.
Lòng đã quyết, cô bèn nói: “Ân Phùng, hiện giờ bọn em buộc phải đi. Em tin phán đoán của mọi người, cũng tin vào trực giác của chính mình.”
Đầu bên kia, Ân Phùng sững người.
Đây không phải lần đầu tiên lối suy nghĩ của hai người trái ngược nhau. Nhưng lại là lần đầu tiên không gặp mặt, người Nam kẻ Bắc vào giây phút hiểm nguy nhường này.
Anh không nói một lời đã phủ định suy luận của cô, song cô vẫn kiên quyết không lay động.
Mà phía sau sự bất đồng này, là tính mạng của năm người.
“Em…”
“Anh…”
Hai người cùng lên tiếng, rồi lại cùng dừng lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877952/quyen-5-chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.