Ân Phùng quan sát mấy phòng thiết bị, phòng sửa chữa và phòng chứa đồ. Anh mở cửa từng phòng một không chút do dự. Phòng thiết bị được khóa từ bên trong, phòng sửa chữa chỉ là căn phòng rộng khoảng 10 mét vuông, bên trong có tủ, góc tường chất đồ đạc, tủ đều được khóa, không có người.
Anh tiếp tục mở cửa phòng chứa đồ, bên trong tối om, cũng có vài ngăn tủ chất đầy từng chồng khăn bông và quần áo blouse, còn có vài bao đựng vật tư y tế mới. Anh nhìn hết một lượt, người không thể nấp trong đây nhưng bóng hình vừa nãy dường như vẫn còn hiển hiện ngay trước mắt.
Có lẽ người đó đã trốn vào phòng bệnh khác.
Ân Phùng cúi đầu nhìn đồng hồ, đã 2 phút trôi qua. Anh không thể chậm trễ hơn, buộc phải đuổi theo người kia bèn quay đầu bỏ đi.
Ân Phùng trở lại quầy y tá.
Thẻ chuyên gia của anh tất nhiên vẫn còn, bèn đưa cho y tá kiểm tra, y tá lập tức hiểu ý, nói: “Còn có hai cảnh sát đang trông coi ở đó, phòng bệnh 1553 ấy.” Ân Phùng gật đầu cảm ơn rồi đi tới phòng 1553. Máy quay trên hành lang bệnh viện đang quay chính diện anh, ánh mắt anh bình tĩnh không một gợn sóng.
Bệnh viện này rất rộng, lực lượng y bác sĩ hùng hậu, nếu không Lý Minh Đệ cũng sẽ không được đưa vào đây. Ân Phùng đi đến đầu tận cùng của hành lang phía bên này, rẽ ngoặt, chỉ thấy cửa toàn bộ những căn phòng nằm dọc hai bên gần như đều khép chặt, đèn tắt, hành lang chỉ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877925/quyen-5-chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.