Gã trước nay chưa từng dọn dẹp sau khi gây án, hiện trường phạm tội vô cùng bẩn thỉu, đủ mọi dấu vết. Xác chết bị vứt tại chỗ, căn bản không hề có ý định che giấu. Nhà gã vừa bẩn vừa thối chẳng khác nào bãi rác, đúng chất nơi ở của một gã tâm thần.
Nhưng nói gã hoàn toàn không có năng lực tổ chức thì không đúng. Vì trước khi gây án, gã sẽ tắm rửa sạch sẽ gọn gàng. Gã còn có đặc trưng phạm tội của riêng mình, mang “vật kỷ niệm” đi. Nhìn từ hai điểm này có thể thấy gã rất có nghi thức cảm. Khi bị truy bắt, gã linh hoạt trốn thoát mọi tầng bao vây dày đặc của cảnh sát, trèo đèo lội suối, hành động cẩn thận, tùy cơ ứng biến, lẩn trốn trong một thời gian dài.
Ân Phùng cầm bút gõ nhẹ lên hồ sơ. Điều này cho biết bản thân Hứa Bá Bình rất có tư duy và tố chất của tội phạm. Nếu não không bị tổn thương do vụ tai nạn kia, trở nên dễ nổi nóng, tâm trạng dễ mất kiểm soát thì trình độ gây án của gã sẽ tốt hơn rất nhiều, cảnh sát e rằng khó lòng bắt được gã.
Tim Ân Phùng đập mạnh, cảm giác như sắp nắm bắt được điều gì. Anh cầm hồ sơ vụ án “sát thủ học trò” lên, đặt hai tập hồ sơ cùng một chỗ, đầu mày nhíu chặt, chìm trong suy tư rồi cười.
Có lẽ làm như vậy sẽ bắt được kẻ đó khi hắn không ngờ tới nhất mà không cần mò kim đáy bể như hiện tại…
Đã nghĩ ra cách, Ân Phùng bèn đặt hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877905/quyen-5-chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.