“Xem ra Lão Đinh nói đúng, hung thủ là thanh niên, không thể là tội phạm của vụ án năm đó.”
“Ừ.” Ân Phùng nói, “Em đang ở đâu?”
“Em vẫn đang ở Cục, lát nữa định đến trung tâm mát-xa.”
“Ăn chưa?”
“Đến đó rồi tính.” Tuy rằng giờ đã là trưa rồi.
Vưu Minh Hứa nghĩ tới lời dặn dò của Đinh Hùng Vĩ, vừa hay hôm qua ở hiện trường vẫn có điểm khiến cô và Hứa Mộng Sơn lấy làm khó hiểu, bèn nói: “Có một điểm em muốn nghe ý kiến của anh.”
“Ừ.”
Vưu Minh Hứa liền nói về dấu máu sau lưng chiếc ghế ở góc tường cách khá xa giường cho anh nghe, rồi tiếp: “Nạn nhân bị siết cổ đến chết, chết xong mới thấy máu. Nhưng vì sao lại chỉ có đúng một giọt dính lên ghế? Hung thủ chạm vào ghế chăng? Hắn cẩn thận như thế, vì sao phải đụng đến ghế? Nạn nhân đã bị hắn làm hôn mê ngay tại cửa, đâu thể đánh lộn với hắn trong phòng ngủ được?”
Ai ngờ Ân Phùng không buồn nghĩ đã nói: “Chuyện này không phải đã rõ rành rành rồi sao? Hắn lấy ghế, ngồi xuống bên giường nói chuyện cùng nạn nhân. Đợi nói xong thì giết người, rồi lại để ghế về chỗ cũ. Giọt máu đó là không cẩn thận bị dính lên.”
Vưu Minh Hứa ngẩn ra: “Nói chuyện? Sao anh biết hung thủ từng nói chuyện cùng nạn nhân?”
Ân Phùng cười một tiếng: “Nếu nạn nhân vừa vào nhà đã bị khống chế, hôn mê, hà cớ gì hung thủ còn phải làm việc thừa thãi là trói nạn nhân? Vì về sau hắn lại đánh thức nạn nhân, giao lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877902/quyen-5-chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.