Ân Phùng lặng thinh.
“Tạm thời không nhắc đến phương hướng phá án cụ thể, còn một vấn đề nữa…” Sắc mặt Vưu Minh Hứa trở nên nặng nề, “Hung thủ xuất hiện vào lúc này liệu có liên quan đến tổ chức kẻ trừng phạt không?”
Bấy giờ Ân Phùng mới đặt tư liệu xuống, nhìn cô: “Liên quan trong ý của em là thế nào?”
Vưu Minh Hứa lập tức hiểu ra anh đang hỏi điều gì, ngẫm nghĩ rồi nói: “Em không biết, em chỉ cảm giác có khả năng thôi.”
Ân Phùng lắc đầu: “Hung thủ không thể là thành viên của kẻ trừng phạt. Tính đến hiện tại, kẻ trừng phạt luôn kiên trì làm hai việc: Một, bồi dưỡng những “hạt giống” đã gặp chuyện bất công thành kẻ trừng phạt. Hai, giết hại những kẻ có tội. Chúng sẽ không trực tiếp giết người vô tội, điều này cũng trái với nguyên tắc “dùng ác trị ác” của Ân Trần. Bởi anh ta cho rằng mình là người thẩm phán của đạo đức, là người giương cao lá cờ chính nghĩa.”
Vưu Minh Hứa gật đầu.
“Có điều, giống như em nói, hung thủ xuất hiện vào thời gian này quả thực là khiến người ta trăn trở.” Ân Phùng nói, “Vì sao thủ đoạn gây án của hắn lại giống hệt như 19 năm trước. Mà Ân Trần vừa hay cũng từng nhắc đến vụ án đó…”
Vưu Minh Hứa lập tức nói: “Liệu hắn có phải do Ân Trần “nuôi dưỡng” không?”
Ân Phùng: “Có khả năng.”
Vị “biến thái” kia đích thực là có khả năng làm ra chuyện này. Năm đó chẳng phải Vưu Nhuy Tuyết cũng chết trong tay một sát nhân như vậy hay sao? Về sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877900/quyen-5-chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.