Sáng sớm hôm sau, trời vẫn chưa sáng hẳn Vưu Minh Hứa đã thức giấc, nghe thấy tiếng động phát ra từng phòng ngủ của La Vũ.
Cô đánh răng rửa mặt xong nhìn tay, thường ngày cô chẳng bao giờ tô sơn móng tay thế này. Ngẫm nghĩ một hồi, cô lấy túi đựng mỹ phẩm bắt đầu trang điểm nhẹ, rồi tìm sợi dây chuyền La Vũ đã đưa.
Dây chuyền đã được nhóm Cảnh Bình kiểm tra, nó chỉ là một sợi dây bình thường, không có vấn đề nào khác.
Trang điểm như vậy, bàn tay được sơn màu sẽ không còn quá bắt mắt nữa.
Vưu Minh Hứa bước ra khỏi nhà vệ sinh vừa đúng lúc chạm mặt La Vũ xách vali ra khỏi phòng. Thấy cô, anh ta hơi ngẩn người, tầm mắt dừng trên sợi dây chuyền, nở nụ cười sâu xa.
Một năm qua, Vưu Minh Hứa quả thực đã tiếp xúc quá nhiều với những người tâm lý có vấn đề, không khó phát hiện ra ý vị từ nụ cười của La Vũ: có lẽ từ góc độ của La Vũ, đeo dây chuyền chính là đã mang dấu ấn của anh ta.
Điều này chẳng khác mấy việc tối qua Ân Phùng đột nhiên vạch cổ áo cô, mút mạnh trên đầu vai cô. Tuy là sau đó Ân Phùng đã bị cô tóm cổ vứt sang một bên.
Người nào người nấy đều tự đề cao bản thân quá rồi.
Lúc này có người bấm chuông, La Vũ ra mở cửa, là mấy cậu đàn em đến đón. La Vũ đưa vali trong tay cho họ, Vưu Minh Hứa về phòng ngủ lấy vali, La Vũ theo sau.
“Đừng mang nữa.” La Vũ nói, “Chỉ cần cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877844/quyen-5-chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.