Hứa Mộng Sơn: “Chẹp chẹp! Vưu tỷ trọng sắc khinh bạn, có mới nới cũ.”
Bấy giờ Vưu Minh Hứa mới cười mỉm nhìn anh ấy: “Cậu cũng biết bản thân không đủ sắc?”
Hứa Mộng Sơn: “Bữa này nuốt không trôi nữa rồi.”
Lúc này có người đi tới, người đó quen biết Cảnh Bình nên trò chuyện mấy câu cùng anh. Hứa Mộng Sơn cúi đầu, khẽ nói: “Tình trạng giữa cậu và Ân Phùng bây giờ là thế nào? Mình thấy cậu hơi là lạ.”
Vưu Minh Hứa không muốn nói bí mật của Ân Phùng cho người khác, cho dù có là anh em tốt đi chăng nữa.
Cô im lặng một hồi, thở dài một hơi: “Mình cũng không biết là tình trạng gì.”
———
Sau trưa, bầu trời khó khăn lắm mới hé chút ánh nắng mặt trời, không khí thấm chút ấm áp. Thời gian nghỉ trưa, trong Cục khá yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng bước chân và tiếng trò chuyện.
Ba người cảnh sát đều dựa ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Ba mươi phút ngắn ngủi, Vưu Minh Hứa tuy ngủ nhưng không quá sâu giấc, mơ hồ cảm nhận được có một hơi thở quen thuộc bên cạnh song lại không phân biệt rõ.
Tiếng chuông bắt đầu ca làm vang lên, cô mở mắt. Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn ở bên cạnh cũng cử động.
Ánh sáng trắng mong manh chiếu vào qua cánh cửa, đổ trên cơ thể của người phía trước mặt cô. Người đó mặc tây trang, đi giày da, mái tóc đen tuyền, cặp chân dài bắt chéo. Anh đọc hồ sơ trong tay, ống tay áo sạch sẽ, ngón tay trắng mịn mà mạnh mẽ.
Phòng làm việc không lớn, bàn của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877814/quyen-5-chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.