Thang máy lên đến nơi, chẳng bao lâu bọn họ đã có thể tra được số phòng của sáu tên tội phạm. Phòng được thuê, những thông tin cụ thể vẫn cần tiếp tục điều tra.
Một cảnh sát bước lên nạy cửa, rất nhiều cảnh sát phía sau giương súng xông thẳng vào nhà, bên trong không một bóng người, cũng không thấy bất cứ vật nào mang tính nguy hiểm.
Mọi người thu súng, bắt đầu quan sát căn nhà.
Vừa nhìn, bạn chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng ra nơi này là nhà của một đám sát thủ biến thái.
Phòng khách rất rộng lớn, cách bố trí rất lịch sự tao nhã và thoải mái. Đúng vậy, chính là cảm giác này. Phòng có tông nền ấm nhã nhặn, sofa vải, bàn trà và dụng cụ pha trà, nước trong tách vẫn còn chút độ ấm. Có ti vi, tủ sách, trong tủ sách có vài cuốn tiểu thuyết, tạp chí, sách tâm lý học,…
Thậm chí Vưu Minh Hứa còn nhìn thấy một dãy sách đã cũ của Ân Phùng, cô lấy một quyển, lật xem. Ân Phùng đi tới cạnh cô, nhận sách đọc. Vưu Minh Hứa nói: “Họ đang nghiên cứu anh?”
Ân Phùng ném sách về bàn, nói: “Ai biết được? Có lẽ chỉ đơn thuần là đọc sách thôi. Dù sao thì sách của tôi rất hay.”
Vưu Minh Hứa lườm nguýt anh.
Trên tường có treo một bức tranh chữ rất đẹp: Chư thiện dĩ tử, chư ác phụng hành*.
* Tạm dịch: Cái thiện đã mất, cái ác thừa hành.
Nét bút mạnh mẽ, ngay thẳng, hào phóng, không lạc khoản*.
* Lạc khoản: còn gọi là đề khoản, là hàng chữ ở góc bức tranh, bức trướng, ghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877807/quyen-4-chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.