Vưu Minh Hứa một lần nữa mở mắt.
Dưới ánh đèn, dục vọng và điên cuồng trong mắt Ân Phùng đã chẳng còn tồn tại, anh dường như đã trở lại lúc bình thường, ánh mắt anh lạnh lùng mà tĩnh lặng, sâu thẳm, còn thấm chút tà tà.
Còn cổ Vưu Minh Hứa rất đau, để tạo ra hiệu quả như thật nên ban nãy anh thực sự đã dùng sức. Anh cúi đầu gặm cắn, giày vò trên người cô cũng là thật, có một vài chỗ đến giờ vẫn còn đau.
Vưu Minh Hứa lắc cổ tay, sợi xích vang lên tiếng “đinh đang” giòn giã.
Ân Phùng móc chìa khóa khỏi túi.
Vưu Minh Hứa chỉ thấy mỗi một hành động của anh lúc này đều vô cùng đáng ghét, anh mở khóa thì mở khóa, hà cớ gì cứ phải nhấc tay cổ tay cô lên, ngón tay còn nhẹ nhàng trượt trên cánh tay cô, mở khóa một cách đến là ung dung.
Sợi xích tuột xuống, một bàn tay Vưu Minh Hứa được giải thoát. Nói thì chậm song chỉ diễn ra trong chớp mắt, Ân Phùng đang định quay đầu đi mở nốt xích bên kia thì mặt anh đã ăn một cú tát còn vang vọng hơn cả lúc ở trên sân thượng rất nhiều.
Động tác của anh ngừng lại, cúi đầu nhìn cô, khó mà phân biệt trong mắt anh là mừng hay giận.
Vưu Minh Hứa giật phắt chiếc chìa khóa trong tay anh, mở nốt xích ở tay kia. Chìa khóa còn chưa chạm vào lỗ khóa, đầu vai cô bỗng nặng trịch, cô lại lật tay tung tiếp một cú tát nữa, nhưng lần này Ân Phùng đã sớm phòng bị, còn cô chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877799/quyen-4-chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.