Chương trước
Chương sau
Ân Phùng bỗng hừ một tiếng.
Ba người đều đổ dồn ánh mắt vào anh, một lúc sau, anh mới ngẩng đầu lên khỏi chiếc Macbook, cười nhạt: “Mạng ở Cục mấy người chậm thật đấy.”
Ba người: “……”
Vưu Minh Hứa: “Không dùng thì nghỉ.”
Sau đó liền thấy anh vươn ngón tay thon dài, nâng trà Long Tỉnh mà anh tự mang đến, hờ hững đáp: “Tôi dùng.”
Hứa Mộng Sơn ngồi một bên chứng kiến, chợt cảm thấy, sao gần đây phương thức ở chung giữa thầy Ân và Vưu Minh Hứa bỗng có sự thay đổi khó hiểu là thế nào?
Trái lại, Vưu Minh Hứa chỉ thấy Ân Phùng của hiện tại hệt như bà tám. Nào có giống Vưu Anh Tuấn, hội họp đều ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, đưa gì ăn nấy, cho gì uống nấy. Hơn nữa, người trước mặt này lúc vừa tỉnh dậy chẳng phải rất u uất, không đứng đắn đó sao? Sao hiện giờ bỗng thấy… anh chính là một tên thần kinh buồn vui thất thường vậy nhỉ?
Họ tiếp tục quay lại vụ án.
“Có một việc cần cho mọi người biết.” Cảnh Bình nói, “Theo tình hình trước kia Quách Hưng đã từng hồi báo, anh ấy đã bắt đầu thu thập chứng cứ phạm tội của nhân vật quan trọng trong tổ chức buôn bán ma túy ở Vân Nam, hơn nữa đã thu được một bộ phận. Nhưng vẫn chưa đưa lên cấp trên. Tôi đã tìm kiếm tại chỗ ở của anh ấy nhưng không tìm thấy phần chứng cứ đó. Trên người anh ấy cũng không có.”
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn chợt hiểu ra, chẳng trách lúc trước Cảnh Bình lại đơn độc tìm kiếm trong nhà Quách Hưng lâu đến thế, cuối cùng còn tìm ra được một đống heroin.
Cảnh Bình nói: “Nếu chứng cứ rơi vào tay phần tử tội phạm, sự hy sinh của Quách Hưng sẽ thành công cốc. Phần chứng cứ đó có khả năng dính dáng đến rất nhiều người, thậm chí có thể tạo thành một đả kích lớn trong công tác phòng chống ma túy của Vân Nam của chúng tôi.”
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn nhìn nhau, đều có dự cảm chẳng lành. Người đã chết, lại không tìm được chứng cứ. Không phải lọt vào tay tội phạm thì còn lọt đi đâu được?
Có điều… hung thủ giết chết Quách Hưng là ai?
“Chưa chắc đã không có hy vọng.”
“Vẫn còn hy vọng.”
Hai thanh âm cùng vang lên, chính là Vưu Minh Hứa và Ân Phùng.
Ân Phùng nhìn Vưu Minh Hứa qua chiếc kính chống ánh sáng xanh, khóe môi anh cong lên.
Ngược lại, Vưu Minh Hứa không bộc lộ bất cứ biểu cảm nào.
Cảnh Bình hết nhìn người này rồi nhìn sang người kia, cười nói: “Ai nói trước đây?”
Vưu Minh Hứa chỉ nhìn Cảnh Bình, nói: “Em thấy phương thức phạm tội của hung thủ giết chết Quách Hưng rất kỳ lạ.”
Hứa Mộng Sơn cũng cười: “Không sai.”
Cảnh Bình gật đầu: “Không giống tổ chức tội phạm làm ra. Nếu chúng ra tay sẽ rất nhanh gọn, dứt khoát, một súng đoạt mạng là xong. Nào cần phải phức tạp đến mức thiết kế bẫy, thắt cổ đến chết, vứt xác, nhấn chìm trong hồ như thế.”
Hứa Mộng Sơn nói: “Nhưng nếu tổ chức buôn ma túy làm vậy để che mắt chúng ta thì sao?”
Cảnh Bình nói: “Nếu chúng muốn che mắt, vậy thì đến xác cậu cũng sẽ không tìm thấy.”
Mọi người cùng im lặng.
“Kẻ thù của Quách Hưng?” Vưu Minh Hứa hỏi.
Cảnh Bình: “Có khả năng.”
“Tôi có thể nói chuyện được chưa?” Một chất giọng lành lạnh xen vào.
Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn nhìn Ân Phùng, Vưu Minh Hứa không đổi tầm mắt.
Ân Phùng cười khẽ: “Làm một trò chơi đi.”
Lúc bấy giờ Vưu Minh Hứa mới liếc nhìn anh.
Ân Phùng nói: “Tôi hỏi, mọi người đáp. Bắt đầu: Giả thiết người rơi xuống nước là A. A là nam hay nữ?”
Cảnh Bình và Vưu Minh Hứa đều không lên tiếng, Hứa Mộng Sơn khá nể mặt anh, cười cười: “Nam.”
Ân Phùng: “Là người già sao?”
Hứa Mộng Sơn: “Không phải. Dựa trên phán đoán của chuyên gia phân tích dấu chân, A cao khoảng 1m75 – 1m80, cân nặng khoảng 65-70 kg. Là một người đàn ông có dáng dấp khá gầy.”
Ân Phùng: “A liệu có dấu hiệu tàn tật rõ rệt, ngũ quan có phải toàn vẹn?”
Hứa Mộng Sơn: “Đúng vậy. Cũng là phán đoán từ dấu chân, hắn là người khỏe mạnh. Vả lại nếu không khỏe mạnh sẽ không thể làm những việc như chạy xuống sườn dốc hay xử lý thi thể.”
Ân Phùng: “A liệu có quen biết Quách Hưng?”
Hứa Mộng Sơn: “Quen biết.”
Vưu Minh Hứa cũng hạ giọng nói: “Quen biết.”
Ân Phùng lập tức nhìn Vưu Minh Hứa, cô bình tĩnh đáp: “A xông từ trên sườn dốc xuống nước, hành vi này vốn đã rất bất bình thường. Nếu là người lạ, Quách Hưng sẽ có lòng phòng bị. Anh ta có thể hô lên cứu người, chứ không phải nhảy vào trong nước. Trong này còn có nguyên nhân chúng ta không biết.”
Ân Phùng cong khóe môi, hỏi ngược lại: “A có thể là một người đàn ông trung niên như Lão Cảnh không?”
Vưu Minh Hứa nhìn anh, nghĩ bụng, rõ ràng chỉ nhỏ hơn Cảnh Bình có 1 tuổi, cũng 30 rồi, không những gọi người ta là Lão Cảnh, lại còn đàn ông trung niên. Ai nhìn thấy gương mặt trắng nõn, thanh tú của Cảnh Bình cũng sẽ không liên tưởng đến đàn ông trung niên.
Ba người không hẹn mà cùng đồng thanh đáp: “Không phải.” Nói xong, tất thảy đều ngây người.
Đúng vậy, vì sao lại không phải một người đàn ông chín chắn như Cảnh Bình chứ?
Thần sắc Cảnh Bình khẽ đổi, nói: “Tôi hiểu Quách Hưng, tuy lương thiện nhưng rất cẩn thận, hơn nữa rất thông minh. Dù quen biết A, nhưng nếu A là một người đàn ông trưởng thành như anh ấy, tôi cho rằng anh ấy sẽ không dễ dàng trúng kế đi cứu hắn ta.”
Ân Phùng cười nói: “Đúng là như vậy. Một cảnh sát nằm vùng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đi cứu người khác, dù hai bên có quen biết đi chăng nữa. Trừ khi anh ta biết người đó hoàn toàn không dính dáng đến tổ chức tội phạm, là mục tiêu anh ta cần bảo vệ với chức trách của một người cảnh sát – cũng chính là dân thường. Hơn nữa, đứng từ khía cạnh của Quách Hưng, người đó là “kẻ yếu.” Ví dụ, nếu như tôi…” Anh nhìn Cảnh Bình: “Thấy một người đàn ông trưởng thành như Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn gặp nạn một cách kỳ lạ, thậm chí là cố ý gặp nạn, tôi sẽ không tùy tiện đi cứu. Tôi sẽ quan sát, hoặc sẽ hô cứu. Nhưng nếu người gặp nạn là phụ nữ…” Anh nhìn Vưu Minh Hứa bằng ánh mắt sâu xa: “… người già, trẻ con, người tàn tật, vậy thì tâm lý phòng bị của tôi sẽ giảm xuống rất nhiều. Cho dù rõ ràng rất quái lạ, nhưng tôi dù sao cũng thuộc về phía mạnh, sẽ đi cứu người đó trước rồi tính sau.”
Không đợi ba người còn lại cất tiếng, Ân Phùng đã nói tiếp: “Vấn đề tiếp theo, A là phụ nữ, người già, người tàn tật sao?”
Hứa Mộng Sơn: “Không phải.”
Ân Phùng nói: “Cho nên, trong mắt Quách Hưng, A là một đứa trẻ. Nhưng theo phán đoán của chuyên gia phân tích dấu chân, hắn đã thành niên. Một người thành niên thế nào mà lại là một đứa trẻ trong mắt Quách Hưng? Có lẽ là khoảng 18, 19 tuổi.”
Trước giây phút này, Cảnh Bình chưa từng tiếp xúc với tâm lý tội phạm, anh suy nghĩ một chút, gật đầu: “Có chút thú vị.”
Vưu Minh Hứa một lần nữa đánh giá Ân Phùng. Anh của lúc này mới hoàn toàn giống một học giả, hoặc cũng có thể nói là một tiểu thuyết gia suy luận thông minh. Anh đeo kính, tay cầm bút máy, vừa hỏi đáp cùng bọn họ vừa phác họa trên laptop. Logic của anh rõ ràng, tỉ mỉ tinh tế, sáng tạo.
Hứa Mộng Sơn thì nghĩ: Thức tỉnh rồi có khác. Người này còn ghê gớm hơn cả người trước. Lối tư duy rõ ràng hơn rất nhiều.
Ân Phùng nói tiếp: “A liệu có từng sống trong thành phố lớn?”
Ba người ngờ vực, Vưu Minh Hứa mở lời trước: “Đã từng.”
Cần hoàn thành mưu sát Quách Hưng sẽ không thể thiếu việc theo dõi, vạch kế hoạch rồi thoát thân. Nếu ba người nhóm A không có kinh nghiệm sống trong thành phố lớn, ngây ngô với mọi thứ xung quanh, e là đến phương hướng cũng không thể xác định được chứ đừng nói đến việc hoàn thành toàn bộ kế hoạch mưu sát ngay sau khi Quách Hưng mới đặt chân đến Tương Thành được vài ngày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.