Tại đây, dấu chân trở nên vô cùng hỗn loạn, đã từng ngừng lại, sau đó rời đi ở phía bên kia đầm.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, Cảnh Bình nói: “Tôi xuống.” Anh bắt đầu cởi quần áo.
Hứa Mộng Sơn nói: “Đầm rộng thế này, chúng ta cùng tìm.” Anh ấy cũng bắt đầu cởi đồ.
Vưu Minh Hứa cũng cởi áo khoác, cột chặt tóc. Vì đang tra án, không để ý được quá nhiều, cô cởi quần ngoài, bên trong là quần tất.
Hiện tại đang là khoảng thời gian lạnh nhất của mùa đông, người thường chẳng thể nào chịu đựng được việc tắm đông, nước suối trong rừng lại càng lạnh thấu xương nhưng Vưu Minh Hứa làm ngơ. Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn nhảy vào đầm, cả hai đều lạnh run người, song vẫn cắn răng lặn xuống nước.
Vưu Minh Hứa mặc áo bó quần bó, vừa định nhảy thì tay bị giữ lại. Cô lạnh mặt nhìn Ân Phùng.
Anh nói: “Vưu Minh Hứa, nước đầm quá lạnh, cô là phụ nữ. Đi nhanh về nhanh, không cần miễn cưỡng.”
Vưu Minh Hứa im lặng không đáp.
Cô chợt nghĩ, nếu lúc này là Vưu Anh Tuấn, có lẽ anh sẽ không nỡ để cô xuống nước, sẽ nhất quyết cản cô lại, cô phải tốn hết nước bọt mới có thể thuyết phục được anh.
Nhưng Ân Phùng trước mắt dù nhăn mặt nhíu mày, song chỉ dặn dò cô rằng: Đi nhanh về nhanh, không cần miễn cưỡng.
Đầu mày Vưu Minh Hứa bất giác giãn ra, hờ hững nói: “Biết rồi.” Nhớ đến người này vừa gặp nước là sẽ như con gà sắp chết, ngừng một lát, cô nói: “Ở yên đây đừng động, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877782/quyen-4-chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.