Sau đó bọn họ vào trong xe.
Xe rất tối. Tay cô rất ấm, cô ôm anh mãi. Hơi thở mềm mại ấy ở ngay bên tai anh.
Hai người đầu sát bên đầu. Không biết ai bắt đầu trước, song môi cô đã chạm vào môi anh, khoảnh khắc Ân Phùng hồi tưởng lại, anh chỉ thấy tâm gan quặn thắt, cảm giác ấy giống hệt như lúc bị người phụ nữ đó hôn vào ngày anh vừa tỉnh lại trong bệnh viện.
Thứ cô hôn là hồn anh.
Nụ hôn của cô chạm đến linh hồn anh.
Suy nghĩ này tự động nảy ra trong đầu anh, nó mãnh liệt như một luồng sáng, khó thể nào dừng lại hay vứt bỏ.
Ân Phùng nhìn thấy hai người thân mật, quấn quýt lấy nhau tựa những đứa trẻ trong xe, nhìn thấy dáng vẻ vừa cười ngơ ngẩn vừa như rất muốn khóc của bản thân, giống như một chú cún đáng thương đuối nước vậy. Còn cô to gan hơn, dứt khoát đè lên người anh, bịt mắt anh.
Cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng, anh không nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm nhận lòng bàn tay mềm mại của cô, cùng nụ hôn và sự vỗ về mãnh liệt.
Anh nói, A Hứa, tôi vẫn muốn.
Cô nói, được thôi.
……
“Thầy Ân!”
“Thầy Ân!”
Hai chất giọng khác nhau cùng đồng thanh gọi anh. Ân Phùng như bừng tỉnh, nhìn rõ trước mặt là Đồ Nha và Tiểu Yến, còn có hồ bơi phía sau lưng. Anh đã được bọn họ kéo lên bờ.
Đồ Nha và Tiểu Yến đều im lặng nhìn anh.
Ân Phùng vuốt mặt, chạm vào hai hàng nước mắt ấm áp.
Anh ngẩng đầu ngơ ngác, đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877777/quyen-4-chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.