Trong cảm nhận của Cảnh Bình, Tương Thành lạnh hơn Vân Nam rất nhiều. Gió nơi đây buốt giá, xen cái rét mướt của băng tuyết. Tiết trời cũng không đẹp, lúc nào cũng sương mù mênh mông, dày đặc, không hề dễ chịu. Trái lại, mùa đông Vân Nam luôn có ánh mặt trời chiếu rọi, trời trong như nước, mây như tuyết. Lòng người cũng sảng khoái hơn nhiều.
Cho dù là bạn thường phải sống trong bóng tối.
Cảnh Bình vẫn chưa thuê được phòng nên sống trong kí túc của Cục cảnh sát. Điều kiện sống không đặc biệt tốt nhưng sạch sẽ, ngăn nắp. Bấy giờ, Cảnh Bình mới cảm nhận được một chút tốt đẹp của Tương Thành, tuy lạnh nhưng nhẹ nhàng, đến mưa mùa đông cũng chỉ lây phây lất phất. Không hề giống Vân Nam, hoặc sẽ nắng như thiêu như đốt, hoặc sẽ mưa như trút nước. Sống trong kí túc xá còn có mấy cậu nhóc vừa tốt nghiệp, hàng ngày cũng yên phận, gặp Cảnh Bình đều cúi chào một cách vô cùng kính nể. Có những khi ăn đêm, họ cũng không quên “hiếu kính” vị tiền bối là anh.
Thế nên, lần đầu tới Tương Thành, sống mấy ngày an nhàn, bình tĩnh, Cảnh Bình nhớ tới tháng trước, anh vẫn còn truy đuổi tội phạm buôn bán ma túy trong rừng cây ở Vân Nam. Hai người đồng nghiệp ngã xuống, đối phương cũng mất đi vài tên. Còn anh thở hồng hộc đánh kẻ cầm đầu một trận tơi bời. Khi xách tên tội phạm đã hôn mê bất tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy rừng cao chót vót, mặt trời chói lóa vô cùng, chiếu tia nắng lên một thân đẫm máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877774/quyen-4-chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.