Ân Phùng nói: “A Hứa, tôi làm trắc nghiệm kiểm tra nói dối cho Phù Văn Tú nhé.”
Vưu Minh Hứa ngẩn người.
Ân Phùng nói: “Ban nãy tôi thấy phòng chứa đồ cạnh bộ phận giám định vân tay có máy phát hiện nói dối, tôi đột nhiên nhớ ra mình có thể dùng, trước kia đã từng học qua.”
Hoài Thành là thành phố phía nam quan trọng của Tương Tây, có máy phát hiện nói dối cũng không lạ. Từng có một khoảng thời gian toàn tỉnh mở rộng học tập phương pháp này, nhưng dù sao cũng là đồ mới, không phải chứng cứ tuyệt đối nên huyện thị không dùng nhiều, chiếc máy cũng bị bỏ lại tại đó.
Vưu Minh Hứa: “Có tác dụng không?”
Ân Phùng: “Dùng rồi mới biết.”
Vưu Minh Hứa gật đầu: “Cũng được.” Cô nghĩ cho dù không có tác dụng thì dùng để dọa nạt Phù Văn Tú một chút cũng tốt, dò thám một chút cũng được.
“Anh cảm thấy có thể là anh ta không?” Vưu Minh Hứa hỏi.
Ân Phùng đáp: “Thần kinh anh ta không bình thường, tâm trạng không ổn định, có năng lực, kỹ năng giết chết và xử lý Triệu Phi Nhi, không thể loại khỏi diện tình nghi.”
“Hơn nữa…” Vưu Minh Hứa nói, “Dấu vân tay của anh ta mất hoàn toàn, da mười đầu ngón tay gần như đều nhẵn húi.”
Nói liền làm ngay, hai người dứt khoát mượn thêm hai nhân viên của bộ phận giám định đến giúp đỡ, quay lại nhà Phù Văn Tú ngay trong đêm, đưa anh ta về Cục cảnh sát. Phù Văn Tú bị dựng dậy khỏi giường, cả người đều trong trạng thái u ám, dọc đường còn đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877735/quyen-3-chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.