Vưu Minh Hứa đứng thẳng người, định thần, gõ cửa.
Tiếng mài dao im bặt, một lát sau mới có tiếng bước chân đi tới.
Cánh cửa hé ra một khe hở, Phù Văn Tú nắm khóa chống trộm lạnh lùng nhìn bọn họ.
Anh ta để đầu trọc, dáng người không thấp, nhìn liếc qua là biết cơ thể đó cao lớn rắn chắc vô cùng. Dù Vưu Minh Hứa đã xem qua ảnh của anh ta trên tư liệu, hiện tại nhìn thấy người thật cũng không khỏi kinh ngạc.
Phù Văn Tú rất hút mắt. Song không ở đẹp trai hay xấu xí mà là “lạ”. Xương lông mày của anh ta rất cao nhưng lại không có lông mày, chỉ lưa thưa chút ít. Sống mũi nhỏ dài, song môi lại dày. Nửa đêm cuối thu lạnh mà anh ta lại cởi trần, nửa thân dưới chỉ có chiếc quần cộc. Nhưng điều khiến người ta khó chịu nhất chính là thần thái của anh ta. Dù đứng ngoài cửa là hai người lạ, Phù Văn Tú cũng chỉ hơi nheo mắt lại, mang theo chút ý cười không biết từ đâu tới, có chút lạnh, cùng chút cảm giác chế nhạo.
Vưu Minh Hứa giơ thẻ cảnh sát ra trước mặt anh ta, nói rõ nguyên do tới đây. Song anh ta không hề mở cửa, nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Cảnh sát? Cảnh sát tìm tôi làm gì? Cần mua cá à? Nhưng hiện tại hết cá rồi. Nếu không hai người quay về ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai quay lại?”
Dù anh ta kì lạ song Vưu Minh Hứa chẳng buồn nhếch mày, vừa định cất tiếng thì Ân Phùng chen lời: “Chúng tôi tới tìm anh nói chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877733/quyen-3-chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.