Chương trước
Chương sau
Vưu Anh Tuấn bỗng thốt lên một câu: “A Hứa, cô rất thân thiết với Hàn Phong sao?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Ừm, hồi trước chúng tôi từng học chung, còn từng cùng phá án.”
Ân Phùng chọc đũa vào chiếc móng heo trong bát: “Vậy cô thấy… thấy… anh ta thế nào?”
Vưu Minh Hứa ngước nhìn anh, gắp một miếng măng tây nóng hôi hổi, nói: “Rất tốt.”
Ân Phùng không lên tiếng nữa, người anh sụp xuống như hình cánh cung xinh đẹp, không khí dường như cũng trở nên lắng đọng.
Vưu Minh Hứa lắng nghe tiếng sôi sục trong nồi lẩu và những âm thanh khe khẽ của tiếng đũa va chạm với bát: “Con anh ấy mới ba tuổi mà ngày nào cũng phải ra ngoài phá án, chị dâu cũng chẳng dễ dàng gì.”
Một chiếc móng heo vừa to vừa mềm bỗng được đặt vào bát cô. Vưu Minh Hứa ngẩng lên liền bắt gặp khuôn mặt cười tươi rói như đang tỏa sáng của anh: “A Hứa tra án cũng không dễ dàng, ăn nhiều chút, béo lên chút.”
Vưu Minh Hứa không khỏi phì cười, nhưng cười dứt thì cũng bắt đầu ảo não, thầm nghĩ ban nãy rốt cuộc tôi đang giải thích cái gì thế? Vừa định nói mấy câu bực dọc nhằm tìm lại cân bằng tâm lý lại thấy Ân Phùng dùng đũa xếp mấy khúc xương thành… hình thù gì kia?
Thấy cô chú ý, anh đẩy hình đó tới trước mặt cô như đang hiến dâng báu vật: A Hứa, cô xem, có giống đầu heo không?
Vưu Minh Hứa: “……”
Giống, cực giống!
“Phía Phán Giai tiến triển khá thuận lợi.”
Vưu Minh Hứa vừa ăn vừa nói, “Đã năm ngày trôi qua rồi, cô ấy dùng lý do trong nhà cần tiền gấp, vay thêm hai mươi nghìn tệ từ chỗ anh Táo. Tính ra, tổng số tiền lãi và phạt khoản đang không ngừng tăng lên chóng mặt. Cô ấy giả bộ không biết, anh Táo cũng không có động tĩnh nào. Hai người đó khá hòa hợp, anh Táo khá quan tâm và mập mờ với cô ấy. Phán Giai bèn thuận nước đẩy thuyền để đối phương tưởng rằng cô ấy đang càng ngày càng mù quáng.”
Ân Phùng trầm ngâm một lát, hỏi: “Anh Táo với Phán Giai?”
Vưu Minh Hứa cười mỉm: “Không biết có mấy phần thật, mấy phần giả nhưng tôi cho rằng anh Táo có hứng thú với Phán Giai.”
Trong mắt Ân Phùng ánh lên ý cười: “Ồ, rất tốt.”
Hai người đều chung một suy nghĩ: Nếu có thể tóm được đầu mối của tội phạm tình dục, quan hệ với cái chết của Lưu Y Sa lại càng thêm gần hơn một bước.
Hai người nhìn nhau qua làn khói trắng vất vưởng trước mặt, như thấu hiểu tâm tư đối phương. Khóe môi Ân Phùng nhướng lên, anh thích nhất cảm giác tâm linh tương thông với A Hứa!
Ngược lại, Vưu Minh Hứa hơi ngẩn người, chết tiệt, vì sao lại tâm linh tương thông với anh cơ chứ!
Ân Phùng định nói gì đó mua vui cho cô nhưng bỗng thấy đầu đau như búa bổ, giống như một tiếng sấm nổ “đùng” trong não bộ. Tầm mắt anh tối đen, ngã vật từ trên ghế xuống sàn. Chỉ nghe được Vưu Minh Hứa kinh hãi hét lên: “Ân Phùng, anh sao vậy? Ân Phùng!” nhưng anh chẳng nhìn thấy thứ gì, vô vàn mảnh vỡ kí ức đang không ngừng va đập: rất nhiều bộ phận cơ thể rời rạc ngập trong máu tanh… một chiếc xe ô tô phóng vụt đến… còn có người đang cười, nụ cười cực kỳ lãnh lẹo vô tình.
Ân Phùng ôm đầu rên rỉ, cơ thể cuộn tròn trên sàn nhà. Vưu Minh Hứa chạy tới, ôm anh vào lòng, gấp gáp hỏi: “Anh sao rồi? Đau chỗ nào? Đầu ư?” Vừa hỏi vừa rút điện thoại gọi xe cấp cứu.
Lại một tiếng nổ “bùm” nữa vang lên trong não, lớp băng đóng bụi đã lâu bắt đầu rạn nứt. Ân Phùng run lên cầm cập, anh lại nhìn thấy một vài cảnh tượng: một bàn tay cầm bút đánh dấu “x” trên từng hồ sơ tội phạm, một giọng nói vô cùng quen thuộc đang nói: “Bọn chúng đều không đáng được sống trên thế giới này. Bao gồm mày, Ân Phùng. Bởi vì chúng mày đều là… chúng mày đều là…”
Anh gào lên thê thảm, nước mắt cũng chảy xuống, trong lúc hoang mang bỗng thấy một đôi mắt vô cùng quen thuộc, song lại không nhớ ra người đó là ai. Đôi mắt ấy rất bi thương, cũng rất bình tĩnh, tràn ngập thương hại. Đó là đôi mắt của một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào anh. Cõi lòng Ân Phùng chợt ngập thê lương, không cam tâm, thậm chí là ương ngạnh.
“Anh, anh ơi…” Anh không ngừng gọi.
Vưu Minh Hứa trợn tròn mắt, “anh”? Cô chỉ biết một vài thông tin của Ân Phùng, anh trai ruột Ân Trần lớn hơn anh 12 tuổi, đã mất hơn chục năm trước.
Song nhìn dáng vẻ hoang mang, nước mắt ướt đẫm, gân xanh trên trán nổi hết cả lên của anh, Vưu Minh Hứa chỉ cảm thấy tâm can như đang vỡ nát. Cô ôm ghì lấy anh, nhìn khuôn mặt đau khổ trong lòng mình mà không biết phải làm sao, chỉ biết áp má lên má anh.
“Ân Phùng, Ân Phùng… Vưu Anh Tuấn, Vưu Anh Tuấn, bình tĩnh, bình tĩnh lại, tôi ở đây, tôi đang ở đây!”
Tiếng xe cấp cứu ngày càng gần, người trong lòng dần tĩnh lặng. Vưu Minh Hứa cúi đầu nhìn mới phát hiện anh đã ngất lịm, đôi mắt nhắm tịt, cặp mày nhíu chặt và hơi thở gấp gáp.
——— 
Diễn kịch phải diễn cho hết, Phán Giai thuê một căn phòng gần khu của hai nạn nhân. Đêm nay, cô nằm trên giường chơi game, Hứa Mộng Sơn ngồi ở chiếc sofa bên cạnh. Hai ngày nay, anh ấy làm “thị vệ thiếp thân” cho cô, đề phòng trường hợp bất ngờ.
Chơi một lúc, Phán Giai chẳng buồn ngẩng đầu nói: “Sao anh lại chủ động yêu cầu bảo vệ em? Chẳng phải vẫn luôn ghét bỏ công việc nhàm chán này hay sao?”
Hứa Mộng Sơn vừa lật hồ sơ vừa đáp: “Vưu tỷ phải quan sát toàn cục, ngoại trừ cậu ấy, hạng hai võ thuật là ai?”
Phán Giai nói: “Mấy cấp dưới của Đội trưởng Hàn chẳng phải cũng rất cừ đấy ư?”
Hứa Mộng Sơn lạnh nhạt: “Anh ấy rảnh rỗi lắm sao? Hơn nữa em và anh ấy thân thiết lắm à?”
Phán Giai không nói nữa, một lúc sau mới bật cười một mình, ngẩng đầu nhìn con người nghiêm chỉnh kia, thầm nghĩ: Đẹp trai mà độc mồm độc miệng quá thể quá đáng. Nhưng lúc mấu chốt thì rất đáng tin. Có anh ấy ở đây, cô chẳng căng thẳng chút nào.
Vừa đúng, Hứa Mộng Sơn cũng ngẩng đầu nhìn cô.
Hai người nhìn nhau mấy giây, anh mở miệng: “Em còn giơ cao chân tí nữa là anh nhìn thấy quần lót của em đấy. Nghĩ kĩ, anh không chịu trách nhiệm đâu đấy. Còn nữa, chân hơi thô.”
Phán Giai: “……”
Hai người đang đấu khẩu hăng say thì tiếng chuông điện thoại vang lên, màn hình hiển thị tin nhắn.
Phán Giai cầm lên xem, dựa vào đầu giường vừa cười vừa đọc to: “Phán Linh Linh (Số chứng minh thư: XXXXX) Chào cô, cô vay ba mươi nghìn tệ từ công ty chúng tôi, số tiền lãi và khoản phạt thanh toán trễ kỳ này là 1922 tệ, vui lòng hoàn trả vào thứ tư tuần này! Quá hạn sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật! Hừ, ba mươi nghìn tệ, chưa tới hai tuần lãi suất đã lên đến 2000, về sau sẽ còn tăng gấp bội, đúng là lũ mặt dày.”
Cô chuyển tiếp tin nhắn vào nhóm chung của tổ chuyên án, mọi việc đều tiến triển đúng như kế hoạch.
Hứa Mộng Sơn nói: “Còn không mau tìm anh Táo của em, một khóc hai nháo ba thắt cổ đi à?”
Phán Giai: “Tất nhiên là sẽ tìm, hiện tại ngoại trừ anh ta, nào còn ai có thể cứu em lúc dầu sôi lửa bỏng? Đợi em làm công tác chuẩn bị tâm trạng đã. Ấy, anh nói đi, liệu anh ta có thật lòng với em không, vì em mà cải tà quy chính? Vậy thì vụ án sẽ chẳng thể điều tra tiếp được nữa, chỉ trách mị lực của em quá lớn mà thôi.”
Hứa Mộng Sơn cười lạnh: “Nằm mơ.”
Phán Giai điều chỉnh tâm trạng, gọi điện thoại cho anh Táo.
Hiện tại đã điều tra ra, anh Táo tên Trần Chiêu Từ, cái tên rất hay, anh ta cũng đã nói tên thật cho Phán Giai. Ba năm trước, anh ta tốt nghiệp đại học Hoài Thành, ban đầu làm một công việc bình thường nhưng chẳng mấy đã từ chức, gia nhập vào sự nghiệp cho vay vốn sinh viên. Không biết anh ta đã kéo bao nhiêu sinh viên vào vũng nước này. Theo điều tra sơ bộ của cảnh sát, trong khoảng thời gian Trần Chiêu Từ còn là sinh viên, chính là lúc thực trạng vay vốn diễn ra ác liệt nhất, anh ta cũng đã từng có hành vi vay vốn. Sau khi tốt nghiệp, anh ta trở thành một nhân vật tài ba trong giới. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.