Buổi sáng sớm nay cũng bình thường như bao ngày khác, bầu trời trong xanh, xe cộ nườm nượp, những hàng quán ven đường phần lớn chưa mở cửa, đường sá lác đác vài người đi bộ.
Phán Giai mặc chiếc áo khoác ngắn cùng váy thu, còn quấn một chiếc khăn len, mái tóc dài xõa tung trên bờ vai, hoang mang đứng nơi đầu ngõ, chốc chốc lại chà sát hai bàn tay để giữ ấm. Nhìn thế nào cũng giống hệt dáng vẻ của mấy cô nữ sinh đại học.
Con đường này ít nhất cũng có ba cứ điểm mai phục của cảnh sát, giám sát tiến triển phía Phán Giai qua ống nhòm và bộ đàm.
Vưu Minh Hứa và Ân Phùng ngồi trong một cửa tiệm chưa được sửa sang, quan sát tình hình qua lớp cửa sổ kính. Phán Giai chốc chốc ngẩng đầu như có như không nhìn về phía bọn họ, chút nét hoạt bát, chững chạc của một nữ cảnh sát mới lộ ra đôi chút.
Chờ đợi khoảng hơn nửa tiếng, đầu đường xuất hiện một người đàn ông đi về phía Phán Giai. Hai tay Phán Giai nắm chặt quai túi xách, hơi nhón mũi chân, vừa căng thẳng vừa có chút kỳ vọng nhìn anh ta.
Người đàn ông đi lướt qua cô, hình như không phải đối tượng cô đang chờ đợi. Phán Giai không tránh khỏi vừa lo lắng vừa thất vọng, tiếp tục nhìn ngó xung quanh.
Hứa Mộng Sơn nói vào bộ đàm: “Diễn vô cùng đạt.”
Khóe môi Phán Giai cong lên rồi lập tức trở về như cũ. Dường như chờ đợi quá mệt mỏi, cô ấy bắt đầu đá khẽ chiếc thùng rác bên đường, tâm trạng xấu đến cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877697/quyen-3-chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.