Vưu Minh Hứa căn bản không buồn để ý tới giọng điệu tức giận “tôi quản chị, cứ thích quản chị” của Ân Phùng. Song cô sững người vào khoảnh khắc mở cửa nhà.
Rất nhiều dây diện lấp lánh rủ xuống từ trần nhà. Bàn ăn được kê chính giữa, trên mặt bàn cắm đầy nến xếp thành hình mặt cười. Hai bộ đồ ăn và khăn ăn đặt gọn hai bên. Xung quanh bàn ăn còn có rất nhiều đóa hoa tươi thắm. Cả không gian đều chìm trong màu sắc lung linh mơ mộng, đẹp đến lãng mạn.
Vưu Minh Hứa lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng thế này, cô liếc nhìn Ân Phùng. Người nào đó tỉ mỉ sắp xếp chuẩn bị từng chút một bây giờ vẫn còn đang giận dỗi, im lặng đi đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, khuôn mặt rúc vào cánh tay không thèm đoái hoài tới cô.
Vưu Minh Hứa bật cười.
Lúc này, Trần Phong từ phòng bếp bê ra mấy món tráng miệng, cười nói: “Cô Vưu, bữa cơm này thầy Ân đã đặc biệt sắp xếp để chúc mừng cô về nhà sau bốn ngày làm việc vất vả. Kết thúc bữa ăn còn có bánh ngọt nữa.”
Huyệt thái dương của Vưu Minh Hứa co giật. Hiện tại, cô không những cảm thấy Ân Phùng không bình thường, mà đến cả Trần Phong cũng có chút… chập chập. Cô đã sống bao nhiêu năm, song đây là lần đầu tiên thấy có người mở tiệc chúc mừng sau bốn ngày làm việc thế này.
Trần Phong quả không hổ là ‘trợ lý tốt nhất Trung Quốc’, thức thời quay trở lại phòng bếp. Ân Phùng vẫn nằm bò trên bàn bất động. Vưu Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877660/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.