A, hóa ra không phải là mơ.
Từ trên giường bò dậy, nhìn thấy lồng ngực quen thuộc, Uy Uy ngồi dậy, không nhịn được khụ một tiếng .
Hình Lỗi nghe thấy tiếng động, mắt vẫn nhắm, bàn tay theo thói quen vỗ vỗ lưng của cô, đem mặt cô kề sát vào lồng ngực anh, cô dùng sức ôm chặt lấy anh cho đến khi anh tò mò mở mắt ra nhìn cô.
"Em đang làm gì thế?" Anh hỏi cô ôm chặt như vậy là có ý gì.
"Anh đang làm gì ở đây thế? !" Cô bắt chước hỏi lại anh vì sao lại xuất hiện ở thời điểm không nên này.
"Tối hôm qua họp báo kết thúc, anh không thích đi xã giao." Anh xoa xoa mái tóc ngắn sớm đã vểnh đông vẩy tây của cô.
"Em bị cảm, anh sẽ bị lây đấy." Cô rầu rĩ trách cứ anh không nên cùng cô nằm chung một giường, lại ho hai tiếng, chỉ là bàn tay của anh đặt trên eo cô vẫn không có nửa điểm ý tứ muốn buông ra.
"Giọng của em thật giống như con vịt." Anh tì cằm lên đỉnh đầu của cô, giọng nói bởi vì vừa tỉnh ngủ mà khan khàn.
"Hừ." Cô dùng lỗ mũi hừ một tiếng, sau đó càng thêm dùng sức ho một hồi.
"Không cần cố ý." Hình Lỗi cau mày đưa đốt ngón tay khẽ gõ đầu cô một cái, theo đó ngồi dậy, "Tốt lắm, anh dẫn em tới chỗ bác sĩ."
"Em đi rồi." Cô buông tay ra, chui về trong chăn, chột dạ lầu bầu lấy.
"Đi tới tiệm thuốc mà còn nói là bệnh viện?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-bay-gio-tuy-em/2236859/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.