Ra khỏi PUB, hai người chia tay xong, anh đang đi về phía xe của mình thì bầu trời bắt đầu lất phất mưa.
Hình Lỗi ngồi trong xe, lại không nổ máy, chỉ tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn mưa bụi rơi trên cửa kính, sau đó đọng lại, trượt xuống.
Anh không biết được ở trong mắt người khác, anh và cô ăn ý đến mức nào, trên thực tế, nếu tối nay A Thành không đề cập đến, ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra, bởi vì tất cả mọi thứ đều theo thói quen như thế, tự nhiên như vậy, tự nhiên đến nỗi ngay cả anh cũng cảm thấy làm như thế thì chẳng có gì là không đúng.
Dưới ngọn đèn đường trông có chút mông lung trong màn mưa, anh nhớ tới những năm này cùng Uy Uy chung sống từng ly từng tý, cho đến đêm khuya, tâm trí anh vẫn không thể sắp xếp sự hỗn độn của những cảm xúc không rõ trong lồng ngực.
Sau khi đi tìm một vòng nơi anh biết có bán loại đĩa mà anh đang cần tìm, Hình Lỗi mới phát hiện để tìm được một cái đĩa giống như đúc với chiếc đĩa đã vớ có chút khó khăn, cuối cùng không còn cách nào khác, anh không biết làm gì hơn là tìm đến quán cà phê của Bạch Vân.
"Cái đĩa của Uy Uy? Anh nói mẹ Lâm để lại của hồi môn khi cưới cho cậu ấy là một đống bát đĩa?"
"Ai." Anh gật đầu.
"Vậy anh tìm làm gì?"
Anh trầm mặc nhìn Bạch Vân một hồi lâu, mới nói: "Đầu năm lúc tôi không cẩn thận lỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-bay-gio-tuy-em/2236837/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.