"Đây là cái gì?" Trì Bình nhíu mày nhìn bình giữ ấm Trương Lam đưa cho bà, Trương Lam nhỏ giọng nói: "Là mẹ của Tiết Nhượng đưa cho mẹ ăn."
Trì Bình sắc mặt trầm trầm, bà nhận lấy, kéo Trương Lam qua nói: "Được rồi, chờ một chút nữa mẹ ăn, chúng ta về trước đã."
"Dạ." Trương Lam khéo léo đáp lời, Trì Bình nhìn về phía Tiết Nhượng nói: "Cậu trước lên lầu đi, không cần tiễn."
Tiết Nhượng nói: "Cháu ở đây nhìn hai người đi, cháu lại đi lên."
"Được." Trì Bình cũng không nhiều lời, bà nhìn con gái, ít nhất sau khi hôn mặt tràn đẩy gió xuân, bà cũng biết, khúc mắc này đã qua.
Một khi đã như vậy, bà cũng thở phào một cái, ai cũng không nguyện ý thừa nhận con gái mình có bệnh tâm lý, bà đem Trương Lam nhét vào trong xe, lại nhìn Tiết Nhượng, lúc này mới vào trong xe.
Trương Lam ngồi ở vị trí kế bên lái xe, vẫy tay với Tiết Nhượng, khóe môi Tiết Nhượng mỉm cười, lười biếng nhìn cô.
Trì Bình thấy con gái như vậy, chỉ cảm thấy không có tiền đồ, bà quay xe, lái ra tiểu khu, lên đại lộ, cho đến khi không thấy bóng người, Trương Lam mới quay đầu, trong lòng cô cũng thoải mái, cô nâng bình giữ ấm, khóe môi mang ý cười, trong đầu tưởng tượng đến tương lai....
Trì Bình đeo kính râm nhìn Trương Lam một cái, nhẹ hừ hừ nói: "Vui vẻ như vậy?"
Trương Lam ngẩng đầu: "Rất vui vẻ, mẹ, con đã vượt qua, mẹ có thấy con rất dũng cảm không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-to-muon-bai-tap-chep-voi/3010024/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.